Qua hai ngày nữa là phải đi rồi nên Hà Hiểu Vân đi một chuyến về nhà mẹ đẻ.
Lần này trùng hợp là em cô Hà Hiểu Quân cũng ở nhà, Ngụy Viễn Hàng thấy được cậu thì liền quấn lấy cậu chơi đùa.
Hai người đi ra ngoài, Lý Nguyệt Quế ở phía sau gọi với theo: "Không được dẫn Tiểu Hàng tới chỗ có nước đâu đó!"
"Con biết rồi!" Hà Hiểu Quân trả lời.
Lý Nguyệt Quế không yên tâm lắm đứng ở cửa ra vào nhìn một lúc mới quay lại hỏi Hà Hiểu Vân: "Sao Kiến Vĩ không tới?"
"Ảnh ở nhà có việc.
Sao vậy, con rể không tới mẹ sẽ không cho con gái về nhà sao?"
"Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, khi nào thì không cho con về? Cái đồ vô lương tâm này." Lý Nguyệt Quế trừng cô một cái.
Hà Hiểu Vân cười hì hì nói: "Mẹ, con muốn ăn thanh đoàn*."
*青团
Vừa mới bước vào sân cô đã nhìn thấy trên mặt đất có một đống rau khúc tẻ**, vẫn còn ướt sương, hẳn là sáng sớm mới hái về.
**鼠曲草: Rau khúc tẻ hay Hoàng nhung: được dùng trong đông y và ẩm thực.
Loại rau này được dùng để nhuộm màu xanh và tạo hương vị đặc trưng cho một số loại thực phẩm Đông Á.
Tại Việt Nam, lá và ngọn rau khúc tẻ dùng để làm rau ăn hoặc làm bánh khúc.
Lý Nguyệt Quế vốn định trong hai ngày này làm thanh đoàn, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị xong, thấy con gái nói muốn ăn thì lập tức xắn tay áo lên chuẩn bị làm, ngoài miệng thì vẫn phải nói: "Vừa về nhà là muốn ăn, Tiểu Hàng cũng không thèm như con, còn không mau tới hỗ trợ?"
"Ai, tới đây."
Hai mẹ con lựa cỏ dại trong đó ra, rửa sach sẽ rồi thêm nước nghiền nát, dùng vải lọc nước ra, trộn lẫn với bột nếp và bột gạo, nhào thành một cục bột lớn màu xanh.
Thanh đoàn còn gọi là thanh minh quả, có hai vị mặn ngọt, mặn thì là nhân thịt khô, măng, nấm hương, làm khá phiền phức, bây giờ làm nhân bánh cũng không kịp nên Lý Nguyệt Quế làm nhân ngọt.
Nhào cục bột thành một cây dài, ngắt một nhúm, vo tròn, vỗ dẹp, bên trong bỏ vào đường trắng hoặc đường đỏ, vê kín lại.
Rót dầu vào nồi, bỏ bánh vào, chiên lửa nhỏ cho đến khi bên ngoài thì vàng, bên trong dẻo dẻo dính răng thì thanh đoàn làm thành công.
Nếu như có điều kiện thì nhân bên trong còn có thể đổi thành đường hoa quế, mè, đậu vân vân.
Hai người vừa bận rộn vừa nói chuyện.
"Vợ của em họ con có bầu rồi, ngày đó mợ con gặp mẹ cười đến miệng không khép lại được."
Hà Hiểu Vân nhớ lại: "Thật mau, bọn họ kết hôn chưa được mấy tháng đi."
Nhớ lần trước đi tới nhà gái hạ sính cô và Hà Hiểu Phân cũng đi, nhưng lúc cuối năm kết hôn cô ở bộ đội nên không thể tham gia.
Lý Nguyệt Quế gật gật đầu, "Mấy ngày nữa tròn năm tháng, vốn mợ con còn lo lắng với tính tình của nó thì không biết có được không, cô dâu tuổi lại nhỏ nên sợ hai người ở chung không hợp, không nghĩ tới có tin vui nhanh vậy."
Hà Hiểu Vân nghe vậy thì tưởng mẹ cô sẽ lại thuận miệng nói thêm, như là hối chị cô nhanh sinh con trai, hoặc là bảo cô sinh thêm đứa nữa gì đó, kết quả Lý Nguyệt Quế lại nói sang chuyện khác.
Hà Hiểu Vân cảm thấy rất lạ, chẳng lẽ mẹ mình đổi tính rồi?
Thật ra cũng không tính là đổi tính, trong lòng Lý Nguyệt Quế vẫn hi vọng con gái có thể sinh con trai, dù sao ở nông thôn người ta coi trọng cái này nhất, nếu không sinh được thì người khác có thể cười nhạo cả một đời.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Nhưng mà từ lần trước sau khi Hà Hiểu Phân về nhà nói ở nhà chồng bị hối sinh con trai, về nhà cũng bị hối, không ai cho mình chỗ dựa, bà suy nghĩ hồi lâu vẫn là càng thương con gái mình, vì thế thầm hạ quyết tâm sau này sẽ không tùy tiện nhắc tới trước mặt các cô nữa.
Thanh đoàn làm xong thì Hà Hiểu Vân gọi Hà Hiểu Quân với Ngụy Viễn Hàng về ăn.
Tiểu Bàn Tử nhưng biết hưởng thụ, để cậu cõng mình một đường về nhà, làm thằng nhỏ mệt đầu đầy mồ hôi.
Hà Hiểu Vân nói Ngụy Viễn Hàng mấy câu rồi lấy khăn cho em mình lau mồ hôi: "Lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc vầy nữa, em mới bao lớn? Người đang lớn đâu, coi chừng sau này không cao thêm được nữa."
Hà Hiểu Quân gãi gãi mặt, cười: "Tiểu Hàng thật ra cũng không nặng bao nhiêu."
"Trợn mắt nói dối." Hà Hiểu Vân nói, lại hỏi, "Nửa năm này học xong là tốt nghiệp cấp hai đi? Chờ lên cấp ba rồi phải chuyên tâm học tập hơn mới được."
Hà Hiểu Quân không trả lời, cúi đầu đá cục đá dưới chân
Thấy bộ dạng này của cậu Hà Hiểu Vân đoán được cái gì đó: "Sao vậy? Chẳng lẽ em không có ý định học cấp ba?"
"...Học hay không không phải đều như thế sao." Hà Hiểu Quân nhỏ giọng nói.
Học xong cấp hai ở nhà làm nông, học hết cấp ba cũng về làm nông.
Câu không biết đọc sách có tác dụng gì, còn lãng phí tiền trong nhà.
"Sao có thể giống nhau? Khác nhau rất lớn, em xem những lãnh đạo nước ta, các nhà khoa học, có ai chỉ học tới cấp hai rồi nghỉ không?"
Qua hơn một năm nữa sẽ khôi phục thi đại học nhưng cô không thể nói, chỉ nói: "Em có trình độ cấp ba rồi tham gia lao động hai năm, biểu hiện tốt một chút không chừng có khả năng được đề cử học đại học, làm học viên công nông binh, nếu chỉ có trình độ cấp hai thì sẽ kém người khác, trong đội dựa vào gì đề cử em đi? Chẳng lẽ em định ở Thanh Thủy Hà làm ruộng cả đời sao? Không muốn đi thủ đô xem xem sao?"
Hà Hiểu Quân há miệng ra, có hơi dao động.
Hà Hiểu Vân biết cậu bản tính là tốt, chỉ là trên việc học bị hoàn cảnh ảnh hưởng, không coi trọng nhiều, thêm Lý Nguyệt Quế và Hà Đại Chí cũng không hiểu, không thể đưa ra đề nghị nào cho cậu.
Cô sợ sau khi mình về bộ đội thì không ai quản, cậu lại lười nhác, thế là nói: "Sau này mỗi tháng chị sẽ viết thư cho em, em phải hồi âm lại, nói cho chị biết tháng này học cái gì, đọc sách gì, nếu như cần tài liệu, sách tham khảo thì cứ nói với chị."
Nói xong cô lấy ra ba đồng tiền: "Tiền này để gửi thư, còn dư thì em ở trường mua trứng gà ăn."
"Em, em không cần đâu." Hà Hiểu Quân đỏ mặt đẩy ra ngoài, "Em có tiền viết thư cho chị!"
Hà Hiểu Vân cười nói: "Còn biết cất tiền riêng sao? Nhưng mà mặc kệ em có tiền hay không thì cũng phải cầm lấy, đây là chị cho em.
Nếu sau này em thật sự có thể học đại học thì chị ở Ngụy gia lưng cũng thẳng, có em làm chỗ dựa anh rể em cũng không dám ăn hiếp chị."
Hà Hiểu Quân lập tức nói: "Nếu anh rể ăn hiếp chị em sẽ đánh ảnh."
Hà Hiểu Vân cười vui vẻ hơn, bóp cánh tay mảnh khảnh còn đang trưởng thành của cậu, không đành lòng đả kích lòng tự tin của thiếu niên: "Được, nếu anh ấy dám ăn hiếp chị thì chị sẽ lập tức viết thư cho em."
Ở nhà mẹ đẻ gần nửa ngày mới về, lúc đi Lý Nguyệt Quế gói bảy tám cái thanh đoàn để cô mang về.
Cuối cùng bà dặn dò con gái: "Con với Kiến Vĩ ở bên ngoài có chuyện gì thì thương lượng với nhau, hai đứa đều nhường nhau một chút, đừng cãi nhau, có gì tủi thân thì viết thư về nói với mẹ, biết chưa?"
Hà Hiểu Vân gật đầu: "Con biết rồi, mẹ mau vào đi, con đi đây."
Lý Nguyệt Quế vẫy tay với con gái và cháu ngoại, mắt hơi ửng đỏ.
Về đến nhà vừa lúc gặp Ngụy Kiến Vĩ giống như đang chuẩn bị đi ra ngoài, Hà Hiểu Vân hỏi: "Anh đinh đi đâu sao?"
Ngụy Kiến Hoa xen vào: "Nhị tẩu đã về rồi, nhị ca đang định đi đón chị đó."
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân liếc Ngụy Kiến Vĩ, lấy thanh đoàn ra đưa cho Ngụy Kiến Hoa: "Mới làm đấy, còn nóng đâu."
"Cám ơn nhị tẩu!" Cậu cầm lấy liền chạy vào nhà.
Ngụy Viễn Hàng chân ngắn đuổi theo sau: "Chú út đừng chạy, chia cho con một cái!"
Hà Hiểu Vân cười lắc đầu, quay đầu trở về phòng, Ngụy Kiến Vĩ theo sát phía sau.
"Củi bổ xong hết rồi sao?" Hà Hiểu Vân hỏi anh.
Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, "Trở về sao không chờ anh?"
Buổi sáng anh ở phía sau bổ củi chợt nghe cô nói với anh một tiếng muốn về nhà mẹ đẻ, lúc anh đi ra thì cô và đứa nhỏ đã đi xa, hiển nhiên là không định cho anh đi cùng.
"Lại không có chuyện gì, về làm chi đâu, anh tránh ra một chút, em muốn thay quần áo." Hà Hiểu Vân đẩy anh một cái, anh đứng quá gần, cô làm gì cũng không được.
Ngụy Kiến Vĩ đứng đó không nhúc nhích: "Không ra."
Hà Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn anh, vừa bực mình vừa buồn cười, "Anh ấu trĩ quá đó, đã bao nhiêu tuổi rồi, không phải chỉ là em đi không mang theo anh sao, có cần phải vậy sao?"
"Cỡ ba tuổi đi." Ngụy Kiến Vĩ nói.
Hà Hiểu Vân bật cười: "Con trai anh cũng đã không còn ba tuổi nữa, cũng không thấy ngại."
Ngụy Kiến Vĩ anh chính là không thấy ngại, không có cách nào, da mặt dày.
Thấy anh thật sự không đi ra Hà Hiểu Vân đành phải trốn lên giường buông cái màn màu xanh đen xuống nhanh chóng thay xong quần áo.
Sau đó cô đẩy Ngụy Kiến Vĩ ra khỏi phòng: "Đi thôi đi thôi, sắp ăn cơm rồi, em muốn nói cho mẹ anh cái đồ lớn rồi mà còn ngây thơ."
Đến ngày cuối cùng Hà Hiểu Vân bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngụy Kiến Hoa đem chăn nhỏ gối nhỏ của Ngụy Viễn Hàng qua.
Hà Hiểu Vân để đứa nhỏ đêm nay ngủ bên này, tránh cho ngày mai đi sớm làm ồn tới Ngụy Kiến Hoa.
"Khoảng thời gian này làm phiền em." Hà Hiểu Vân nhận lấy đặt lên giường.
"Nhị tẩu sao khách sáo như vậy." Ngụy Kiến Hoa nói, "Thật ra em ngủ với Tiểu Hàng cũng rất vui."
Dù cho lúc đầu cậu bị cháu trai làm cho khóc không ra nước mắt nhưng mười mấy hai mươi ngày trôi qua thì cũng đã quen, bây giờ bọn họ sắp đi trong lòng còn rất không nỡ.
Hà Hiểu Vân cười, đột nhiên hỏi cậu: "Em với cô gái kia thế nào rồi? Còn chưa thổ lộ với người ta sao?"
Ngụy Kiến Hoa lập tức lắp bắp: "Thổ, thổ lộ cái gì?"
Thế là Hà Hiểu Vân nói: "Nam tử hán dũng cảm một chút, em không nói thì đối phương sao mà biết tâm tư của em, chẳng lẽ em còn đợi con gái người ta tới thổ lộ với em sao? Bây giờ nói không ra được thì em có thể thử nắm tay người ta coi sao, nếu như không cự tuyệt thì không phải là chịu rồi?"
"Bọn em rất, rất trong sáng, chị đừng nghĩ lung tung." Cô thấy mặt Ngụy Kiến Hoa đỏ lên, để lại một câu như vậy liền chạy, giống như sợ cô nói thêm gì nữa..