Ed: Không biết mọi người có để ý không nhưng bìa truyện đã được đổi xịn sò hơn nhiều.
Bởi vì tài năng có hạn nên dù trước giờ mình rất muốn thiết kế một cái bìa cho truyện nhưng cuối cùng biết lượng sức nên thôi ^^.
Lần này truyện được Phường Hoan Ca tặng cho một chiếc bìa rất xinh xắn, một lần nữa mình xin gửi lời cảm ơn đến các bạn rất rất nhiều.
Cảm ơn tất cả các bạn đã yêu thích truyện nhé!
p/s: Còn 5c nữa là hết truyện rồi, mình sẽ cố gắng hoàn nhanh nhất có thể.
Chương 57.1
Tiêu đề trên báo rất lớn rất bắt mắt, Hà Hiểu Vân thoáng liếc mắt qua đã thấy tiêu đề phía trên: "Tấm gương phụ nữ đương đại – nữ trạng nguyên xuất thân từ sơn thôn"
Mặc dù không thể so sánh với "Chấn động!blabla!" ở đời sau, nhưng bản thân là người trong cuộc thì nhìn sao vẫn thấy rất xấu hổ, rất muốn che mặt lại.
Mà lại cô chỉ là đứng thứ ba, chẳng qua trong top đầu chỉ có mình cô là nữ mà thôi, sao lại dùng chữ trạng nguyên để nói cô được?
Hứa Lan Hương giũ giũ tờ báo, cầm lên đọc: "Phóng viên gần đây phỏng vấn..."
"Chị đừng đọc mà!" Hà Hiểu Vân vội vàng cản lại, vẻ mặt lúng túng, "Phía trên quá khoa trương."
"Sao lại khoa trương, chị thấy rất đúng sự thật." Hứa Lan Hương không thấy có vấn đề gì.
Cô nói với vợ Trương đoàn trưởng: "Chị nói khéo hay không, chúng ta vừa mới nói tới thư thông báo của Hiểu Vân thì đã tới rồi.
Chỗ này còn có chút khúc chiết đâu, Hiểu Vân xưa nay khiêm tốn, luôn cho là thành tích của mình so với người khác không tính là gì, lúc điền nguyện vọng cũng không điền đại học thủ đô, là sau này có thành tích rồi giáo viên cố ý tìm tới nhà, mời Hiểu Vân đổi nguyện vọng nên thư thông báo mới trễ hơn người khác một chút."
"Chị đã nói rồi," vợ Trương đoàn trưởng cười nói: "Tiểu tử nhà chị thành tích kém nhiều như vậy, thứ tự còn chả có mà còn có trường để học thì Hiểu Vân còn không phải sẽ bị trường học danh tiếng giành giật lấy sao? Có thể học đại học thủ đô là thực sự có bản lĩnh, khi nào Hiểu Vân và Ngụy doanh trưởng muốn mời khách thì nhớ đừng quên gọi chị đó."
"Chị dâu đồng ý nể mặt thì em vui còn không kịp." Hà Hiểu Vân cười nói.
Vợ Trương đoàn trưởng lại cười, giống như nhớ ra chuyện gì lại nói: "Đã giờ này rồi, kẹo chị còn chưa chia xong, mấy đứa trò chuyện đi, chị đi lên lầu một chuyến."
Nói xong cô tạm biệt Hứa Lan Hương và Hà Hiểu Vân, cũng không nhìn hai người kia đã đi.
Trước đó cô là không biết suy nghĩ của hai người kia, chỉ cho là họ muốn tham gia náo nhiệt nên mới đi cùng mình, nếu biết người hồ đồ như vậy thì mới sẽ không dây vào, hại cô xém nữa mất giao tình với người ta.
Hai vợ chồng Ngụy doanh trưởng, một người tuổi còn trẻ là doanh trưởng trẻ tuổi nhất trong đoàn, một người thi đậu đại học tốt nhất cả nước, tương lai tiền đồ không đo đếm được, sao có thể cố ý trở mặt với bọn họ?
Cô không vui nghĩ, sau khi về nhưng phải nói rõ ràng với lão Trương, bỏ mặc vợ mình gây chuyện khắp nơi như vậy thì có lẽ chồng bọn họ cũng không phải là cỡ nào người thông tình đạt lý.
Sau khi vợ Trương đoàn trưởng đi thì hai người kia đứng đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc.
Hứa Lan Hương liếc nhìn bọn họ, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đáng tiếc chỗ này của tôi không có kẹo, để hai chị đi một chuyến tay không."
Biểu cảm hai người cứng ngắc, miễn cưỡng nói khách sáo hai câu lập tức vội vã rời đi.
Hà Hiểu Vân lắc đầu, cảm thấy xấu hổ giùm cho bọn họ.
Chạng vạng tối Ngụy Kiến Vĩ tan tầm, vừa đẩy cửa ra chợt nghe thấy Hà Hiểu Vân ân cần nói: "Anh đã về rồi."
Giọng nói đó ngọt như trộn mật.
Anh nhìn về phía cô, thấy cô cười xán lạn, tâm tình không khỏi cũng vui vẻ theo, cong cong khóe môi: "Có tin tức tốt sao?"
Hà Hiểu Vân cười ngây ngô, vốn định tỏ vẻ bí hiểm cho anh đoán xem, nhưng bản thân mình lại không chịu được, nhảy phốc lên người anh reo hò: "Em nhận được thư thông báo rồi! Còn lên báo nữa! Có phải em rất giỏi không?"
Ngụy kiến vĩ đứng ở trước cửa, áo khoác cũng chưa kịp cởi, hai tay nâng lấy cô, đi đến cạnh bàn ngồi xuống, Hà Hiểu Vân dang chân ngồi trên đùi anh.
"Vô cùng giỏi." Anh gật đầu đồng ý.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân cười híp mắt, hai tay ôm lấy cổ anh, cả người lắc qua lắc lại, cười hì hì nói: "Em cũng cảm thấy rất giỏi."
Cô vui sướng như một con mèo vớ được túi cá khô lớn, cả người đều phấn chấn, gương mặt xinh đẹp càng thêm chói mắt.
Ngụy Kiến Vĩ cúi người xuống, hôn lên má cô, sau đó môi dời xuống dưới, lúc sắp tới mục đích...!
"Mẹ ơi! Con về rồi!" Ngụy Kiến Vĩ xông vào như một con hổ con.
Hà Hiểu Vân vội vàng đẩy Ngụy Kiến Vĩ ra, nhảy xuống khỏi đùi anh, giống như không có việc gì nói: "Con về rồi sao? Trên bàn có kẹo đó."
Đứa nhỏ thấy mẹ ngồi trên đùi ba thì vốn còn hoang mang muốn hỏi, vừa nghe có kẹo lập tức bị dời đi sự chú ý: "Oa...!Kẹo ở đâu vậy mẹ?"
"Người ta cho." Hà Hiểu Vân vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Ngụy Kiến Vĩ, anh vẫn ngồi đó, nhướng mày nhìn cô, trong mắt là bất mãn rõ ràng.
Hà Hiểu Vân le lưỡi với anh.
Bất mãn cũng hết cách, ai bảo đó là con trai anh đâu.
Ngụy Kiến Vĩ nhìn con mình rồi lại nhìn Hà Hiểu Vân, khẽ lắc đầu như rất bất đắc dĩ, sau đó mới đứng dậy cởi áo khác treo lên móc áo.
Qua năm mới không bao lâu Thanh Thủy Hà nhận được thư từ bộ đội gửi về, Ngụy Chấn Hưng mở thư ra nhìn mấy hàng, người trước nay ít nói như ông mà cũng nhịn không được nói "Tốt!", trên mặt cũng rất vui mừng.
Vương Xuân Hoa vội hỏi: "Cái gì tốt?"
Ngụy Chấn Hưng nhất thời không trả lời mà đọc tiếp.
Vương Xuân Hoa vội đến độ đập đập ông: "Cái ông này, mau nói đi chứ!"
Ông vội vàng đọc thư một lượt rồi mới nói: "Con dâu hai thi đậu đại học, đứng thứ ba toàn thành phố, tháng hai dương lịch sẽ đi học ở đại học thủ đô."
"Thật hay giả vậy?" Vương Xuân Hoa trợn tròn mắt.
Ngụy Kiến Hoa kinh sợ: "Nhị tẩu thật lợi hại!"
Vương Xuân Hoa giành lấy bức thư, nhìn lại không hiểu, đập vào trong tay con trai: "Đọc cho mẹ nghe nghe."
Ngụy Kiến Hoa đọc từ đầu, Phùng Thu Nguyệt cũng ôm con gái lại gần nghe.
Thư là Ngụy Kiến Vĩ viết, nếu là Hà Hiểu Vân viết thì cũng sẽ không viết mình thi thứ ba thành phố, còn có chuyện lên báo.
Sau khi đọc xong Phùng Thu Nguyệt trầm trồ: "Con nghe nói đại đội chúng ta năm nay có rất nhiều người đi thi nhưng tính cả thanh niên trí thức từ thành phố tới thì cũng chỉ thi đậu có một người, Hiểu Vân thật là lợi hại."
"Còn không phải sao." Vương Xuân Hoa cũng gật đầu.
Mấy tháng trước lúc tin tức khôi phục thi đại học vừa có thì đại đội Thanh Thủy Hà nho nhỏ của bọn họ cũng náo nhiệt một thời gian.
Chủ yếu là thanh niên trí thức, có người xuống nông thôn sớm, trong lòng biết vô vọng về thành phố nên đã ở Thanh Thủy Hà kết hôn sinh con, giờ nghe thấy có thể thi đại học thì tâm tư lập tức dao động.
Mà chồng con bọn họ thì lo lắng bọn họ sau khi thi đậu đại học sẽ vứt bỏ gia đình, đi rồi không quay lại nữa nên tất nhiên không đồng ý.
Vì thế những ngày đó thỉnh thoảng lại nghe thấy trong mấy nhà đó có tiếng ầm ĩ, than trời trách đất.
Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, những người kia cuối cùng cũng không thi đậu.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Thi đại học khó như vậy mà con dâu thi đậu, đây là chuyện thể diện cỡ nào, Vương Xuân Hoa vui mừng một lúc mới nhớ ra một vấn đề: "Hiểu Vân đi học vậy Tiểu Hàng có phải sẽ không có ai chăm không? Nếu không thì đón thằng bé về?"
Ngụy Kiến Vĩ nói: "Mẹ đừng lo nghĩ vớ vẩn, nhị tẩu đi học thì Tiểu Hàng cũng đi học, chờ Tiểu Hàng tan học thì nhị tẩu cũng về rồi, không phải vừa vặn sao? Huống hồ còn có nhị ca ở đó."
"Chỉ có mày là hiểu." Vương Xuân Hoa nói, lại sai bảo: "Còn không đi tới nhà nhị tẩu mày báo tin vui đi?"
"Con biết rồi." Ngụy Kiến Hoa bĩu môi đi ra ngoài.
"Chờ đã, cầm theo cây măng ở góc tường đi."
Hà Hiểu Vân thật ra cũng viết thư cho nhà mình nhưng Lý Nguyệt Quế còn chưa nhận được, nghe thấy Ngụy Kiến Hoa tới báo tin vui bà nửa ngày cũng không phản ứng kịp.
"Cháu nói Hiểu Vân cũng thi đại học mà còn thi đậu?"
"Vâng," Ngụy Kiến Hoa nói, "Nhị tẩu thi thứ ba, là thứ ba của toàn thành phố đó, nếu ở chỗ chúng ta thì nói không chừng là đứng đầu rồi!"
"Ôi ông trời ơi..." Lý Nguyệt Quế ôm ngực, mừng đến không biết nên nói cái gì, miệng không ngừng nói: "Cái con bé này, con bé này...!chuyện lớn như vậy mà cũng không nói một tiếng."
Thấy bà mừng đến nỗi mắt đỏ cả lên, Ngụy Kiến Hoa gãi gãi đầu: "Nhị tẩu chắc là sợ thím lo lắng, thím, cháu đi về trước."
Lý Nguyệt Quế lấy lại tinh thần, vội nói: "Chỗ thím có một bao táo đỏ, cháu mang về đi."
"Không cần, không cần." Ngụy Kiến Hoa khoát tay lia lịa, quay đầu chực đi lại bị Lý Nguyệt Quế kéo lấy cánh tay, cậu không dám dùng sức tránh ra, từ chối rất lâu, cuối cùng vẫn ôm túi táo về.
Sau khi cậu đi Lý Nguyệt Quế vòng qua vòng lại trong sân, lúc thì vui sướng bật cười, lúc lại trách Hà Hiểu Vân không nói một tiếng nào.
Qua thế một hồi lâu bà hạ cái quyết định, sớm ngày mai lập tức đi mua pháo về thả, nếu như có người tới hỏi là bà có thể đắc ý khoe chuyện này ra ngoài.
Sở dĩ phải làm phô trương như thế cũng là bởi vì mấy ngày này có chuyện chọc tức bà.
Nói cũng trùng hợp, người duy nhất thi đậu đại học ở Thanh Thủy Hà chính là thanh niên trí thức Chương Ngọc Dung.
Cô gái này này từng sắp đi xem mắt với Ngụy Kiến Vĩ, sau lại bị Hà Hiểu Vân chắn ngang, đến nay vẫn còn là đề tài câu chuyện của một số người rảnh rỗi.
Trước đó tuy nói cô là thanh niên có văn hóa, nhưng ở trong mắt của nhiều người thì cũng không có gì khác biệt với dân quê bọn họ, trong thành phố thì thế nào, không phải là cũng phải ra đồng là việc mệt nhọc sao?
Nhưng bây giờ cô thi đậu đại học, lập tức có thể về thành phố, sau này còn là người có trí thức, ánh mắt người khác nhìn cô lập tức từ chỗ có chút ghen ghét khinh bỉ trở thành ngưỡng mộ.
Hướng gió của những lời đàm tiếu này cũng thay đổi, nói cô may mà không kết hôn sinh con ở nông thôn nếu không sao có thể thi đậu đại học?
Thậm chí có người nói là Ngụy gia không có phúc, để chạy mất một người con dâu như vậy.
Lời này rơi vào trong tai Lý Nguyệt Quế còn không làm bà tức điên lên sao? Bây giờ con dâu thứ của Ngụy gia là con gái bà, những người đó nói vậy không phải chính là nói con gái bà không tốt sao!
Tuy bà cũng thừa nhận vị Chương lão sư kia quả thật cũng được, nhìn nhã nhặn không giống với nông dân bọn họ, nhưng nếu nói tốt hơn con gái mình thì Lý Nguyệt Quế chắc chắn không đồng ý.
Còn không phải sao, Hiểu Vân nhà bọn họ cũng thi đậu đại học, còn là nữ trạng nguyên đó!
Xem mấy bà tám lưỡi dài còn gì để nói? Ghen tị chết mấy người!.