Rất nhanh đã đến giờ, cô chuẩn bị sửa soạn, thay đồ xong thì cô xuống nhà, xuống nhà không thấy anh đâu chắc anh đã đi làm, cô chào mọi người rồi ra khỏi nhà, cô bắt taxi đến điểm hẹn, trên xe cô không khỏi suy nghĩ, không biết vô ta muốn gì nữa, cũng có thể là vì anh, cô biết rõ ý đồ cô ta là gì nhưng cô chắc chắn sẽ không cho cô ta cơ hội để chia rẽ anh và cô, suy nghĩ miên man thì cũng đến nơi, cô đi vào trong ai cũng nhìn cô, cô biết điều đó là bình thường, vì cô hôm nay mặc đồ cũng bình thường nhưng nó lại tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của cô.
( ảnh minh họa)
Cô đi đến một chỗ nào đó, rồi nhìn xung quanh thấy Liên Bắc Hà ngồi ở đó, cô thở ra rồi đi lại đó, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Cô đi lại chào hỏi cô ta.
- - Chào Liên tiểu thư, xin lỗi đã để cô đợi lâu như vậy.
- - Không sao, cô ngồi đi.
- - Được.
Cô ngồi xuống ghế, phục vụ bắt đầu đi ra, cô gọi một ly nước ép rồi cô nhìn cô ta hỏi.
- - Không biết cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?
- - Vậy tôi vào thẳng vấn đề luôn vậy.
Cô nghiêm túc nghe cô ta nói, lúc này gương mặt cô ta cũng nghiêm nghị nhìn cô rồi lên tiếng.
- - Tôi muốn cô chia tay với Dương Tử Phong.
Cô nghe xong thì thật buồn cười, sớm đoán cô ta sẽ nói câu này mà, cô điềm đạm, bình tĩnh trả lời cô ta.
- - Cô cho tôi lý do đi.
- - Cô không hợp với anh ấy.
- - Vậy sao? Hợp hay không, không liên quan đến cô, miễn sao anh ấy và tôi hiểu và yêu nhau là được.
- - Ha... hiểu và yêu sao? Cô có từng nghĩ khi một thứ gì đó mới mẻ, những người đàn ông đều muốn chinh phục được họ, nhưng khi chinh phục xong, họ cảm thấy chán mà bỏ thôi.
- - Nếu có ngày đó tôi sẽ không trách hay nói gì? Mà nếu như anh ấy có quen cô, muốn chinh phục được cô, thì cũng như câu nói của cô, chinh phục xong sẽ bỏ.
Cô ta không ngờ cô có thể bình tĩnh, ung dung mà trả lời câu hỏi của cô như vậy? Khiến cô ta càng tức thêm, qua đó cho thấy cô không phải là người dễ đối phó như vậy, vậy thì cô ta sẽ dùng biển pháp khác vậy?
- - Ha ha không hổ danh là Lam tiểu thư, nếu cô đã nói như vậy, thì tôi sẽ không nhân nhượng với cô, thứ mà tôi không có thì đừng hòng cô sẽ có được.
- - Cô cứ tự nhiên tôi sẵn sàng chờ đợi.
- - Cô....
- - Còn nữa cô nói nhân nhượng sao, cô là người chen vào giữa tôi và anh ấy, nếu nói đúng là tôi sẽ không nhân nhượng bất cứ một ai muốn làm trà xanh chen vào giữa tôi và anh ấy.
Cô nhếch môi nhìn cô ta, gương mặt cô không cò điềm đạm như lúc nãy nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng và kiên quyết. Cô ta nhìn cô như vậy cũng thấy hơi lo sợ, vì từ nãy đến giờ cô ta chỉ thấy cô ung dung bình tĩnh, nhưng bây giờ cô biến thành người khác vậy, nhưng không vì thế mà cô ta sẽ sợ cô, vẫn mạnh miệng nói.
- - Chưa biết ai là trà xanh đâu, cô hãy chờ đó.
- - Trà xanh vẫn mãi mãi là trà xanh mà thôi, muốn làm chính thất sao e là khó đó.
- - Cô....
Cô ta thấy cô phản công kịch liệt như vậy, làm cô ta không thể nói gì? Cô ta tức tối đứng dậy bỏ đi, để cô ở đây một mình nhàn nhạt uống nước, cô nhếch môi cười, muốn chơi thì cô hầu thôi, tưởng cô sợ chắc, cô không còn như hồi xưa nữa đâu, mà hù với đe dọa cô, những điều đó chỉ làm cô hứng thú với những kẻ bên ngoài tỏ ra bình thường, nhưng bên trong lại vô cùng lo sợ.
Không biết từ khi nào cô thích làm ba chuyện này nữa, cô chỉ thích người ta hù mình, nhưng rồi cô lại hù ngược lại khiến họ bình tĩnh mà lo sợ. Cô uốngy nước ép xong thì đứng dậy ra về, vô tình thấy anh đi lại chỗ cô, trên môi thì nở nụ cười khiến cô khó hiểu, anh đi lại hỏi cô.
- - Sao em lại ở đây?
- - Thì đi uống nước.
- - Một mình?
- - Không, là hai mình.
- - Là sao chứ.?
- - Uống nước cùng tình địch.
Cô vừa đi vừa nói, ung dung đi bộ trên đường, còn anh thì theo sao cô hỏi.
- - Là ai chứ, không lẽ...
- - Liên Bắc Hà.
Anh nghe tên đó thì nhíu mày, đi kế bên cô hỏi.
- - Cô ta hẹn em ra đây làm gì chứ?
- - Cô ta kêu em chia tay với anh.
- - Rồi em trả lời như thế nào.?
- - Tất nhiên là có rồi.
- - Sao? Em đùa với anh à.
Cô quay mặt qua nhìn anh, gương mặt nghiêm túc nói.
- - Anh nhìn mặt giống đùa không?
- - Em... bảo bối em nở lòng nào bỏ anh chứ, anh chỉ cần em thôi, em mà bỏ anh là anh bám theo em luôn đó, em đi đâu anh đi đó đấy?
Anh nũng nịu cầm tay cô lắc qua lắc lại, cô há miệng nhìn anh, vã lại ở đây là ngoài đường nữa biết bao nhiêu người nhìn chứ, thật là không biết nói gì với anh nữa, chỉ hù như vậy mà tưởng thật.
- - Thôi được rồi, anh bỏ tay em ra đi, đây là ngoài đường đó, ai cũng nhìn.
- - Kệ họ đi, anh không bỏ tay em ra đâu, em về nhà thì dẫn anh theo luôn đi.
- - Anh... em đâu có ngốc mà nghe lời cô ta chứ, đùa như vậy mà cũng tưởng thật.
- - Vậy là em đùa sao? Em làm như vậy có ngày anh yếu tim mà chết đấy.
- - Chết thì em kiếm người khác.
- - Em dám.
- - Có gì đâu mà không..ưm...um..
Bị anh chăn môi cô lại, anh cuồng nhiệt hôn cô ở ngoài đường bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ đều nhìn hai người, không quan tâm đến anh vẫn cứ hôn cô đến khi cô khó thở anh mới rời môi cô.