Hậu quả của việc cả đêm triền miên là như thế nào? Chắc chắn là sẽ đau lưng. Dù cô đã trải qua sáu năm, thân thể bị đòi hỏi không ngừng như thế nhưng cô không thể quen với việc này được, huống chi đã lâu như vậy anh không động vào cô, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng.
Nhưng tối hôm qua giống như có một số chuyện đang từ từ thay đổi. Anh vẫn đòi hỏi mãnh liệt như trước đây nhưng khi cô kêu đau thì anh lại nhẹ nhàng kiềm chế lại, kết quả là cô bị trêu đùa cho đến phải cầu xin anh, điều này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu!
Tại sao đột nhiên anh lại trở nên như vậy?
Những cử động kia làm người ta lầm tưởng là thương tiếc. Nhưng điều này sao có thể xuất hiện trên người đàn ông kia đây?
Anh là một người đàn ông ác ma.
Nhược Tuyết quấn chăn sau đó ngồi dậy, hơn nửa năm trước người thân của cô rời bỏ cô, khi đó cô không chịu đựng được, mỗi đêm cô đều khóc thút thít, cứ như thế suốt một tuần lễ, cái gì cũng không nuốt trôi, cuối cùng sức khỏe cũng giảm sút sau đó phát sốt kéo dài. Cho đến nửa tháng sau bệnh cũng thuyên giảm, cô mơ hồ nghe được tiếng nói nhỏ trầm ấm bên tai mình: “Còn có anh, còn có anh.”
Sau khi mở mắt ra, cô thấy khuôn mặt hiền hậu của vú Lâm. Thì ra trên đời này còn có người quan tâm cô dù không phải quan hệ máu mủ gì.
“Tiểu thư, nếu như cô muốn người thân của cô an lòng bên kia thế giới thì cô phải sống thật tốt thì mới không làm họ đau lòng.” Vú Lâm vừa đút cho cô ăn vừa nói.
“Là anh ấy muốn bà nói cho tôi biết phải không?” Thật ra không cần hỏi cũng biết, vú Lâm dám nói những lời đó một nửa là vì bà quan tâm cô, một nửa là người đàn ông kia giao phó cho bà. Nếu không, những lời nói nhạy cảm như vậy không có người nào dám nhắc tới nửa câu ở trước mặt cô.
“Tiểu thư, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Vú Lâm không có trả lời cô, chỉ ngồi cạnh cô, đút cho cô ăn xong chén cháo nhỏ.
Cô đương nhiên phải sống thật tốt! Cô cũng chỉ có thể sống thật tốt.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cô chuyển đến phòng ngủ của anh ở lầu ba. Ban ngày không thấy bóng dáng của anh nhưng buổi tối nhất định anh sẽ về ngủ cùng cô, có lúc không làm gì chỉ nhẹ nhàng ôm cô ngủ.
Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Cô cũng không dám hỏi.
“Tiểu thư Nhược Tuyết, cô đã tỉnh rồi?” Giọng nói quen thuộc kéo những suy nghĩ xa xôi của Nhược Tuyết trở về, vú Lâm bước vào.
“Vú Lâm, chào buổi sáng.” Nhàn nhạt cười, Nhược Tuyết kéo chăn ra, bước vào phòng tắm tắm rửa, khi đi tới phòng tắm thì nghe vú Lâm nói với cô một câu: “Cậu chủ ở phòng ăn lầu một chờ cô.”
“Chờ tôi?” Nhược Tuyết ngẩn cả người. Anh sẽ không cùng cô ăn sáng, vú Lâm nói anh đang ở phòng ăn đợi cô, phải chăng….
“Tiểu thư, không cần lo lắng quá nhiều, tôi nghĩ cậu chủ không làm khó cô, tính tình của cậu ấy không phải là xấu, cô tắm rửa nhanh một chút để tránh cậu ấy chờ lâu.” Nếu tâm tình của Lương Úy Lâm tốt thì người thường cũng không biết rõ, chỉ là sự lạnh lẽo trên người giảm đi nhưng điều này chỉ có những người đi theo bên cạnh anh lâu, mới biết rõ.
Phòng ăn khá cởi mở nên Nhược Tuyết còn chưa đi đến lầu một đã thấy anh. Bàn ăn màu trắng trước mặt anh, trên đó đã bày ra món ốp la rán được nấu chín khoảng bảy phần, thêm mấy lát bánh mì nướng còn có thêm một ly sữa bò đặt bên cạnh.
Mà anh mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế, vừa đọc báo vừa uống cà phê, cử chỉ rất nho nhã; lần đầu tiên thấy anh như vậy, nếu như không phải anh là một đại ca xã hội đen tay dính đầy máu tươi, Nhược Tuyết thật sự cho rằng anh chỉ là một người làm ăn đơn giản mà thôi.
Con người luôn không thể nhìn từ bên ngoài, bằng không chết lúc nào cũng không biết.
Yên tĩnh và bình thản như thế Nhược Tuyết cảm thấy sợ. Cô do dự không biết có nên đi xuống tiếp hay đi về phòng, anh dường như cảm thấy cô, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cô và anh giống như quấn lấy nhau.
Một khắc nhịp tim trở nên không bình thường, bàn tay vịn trên lang can của cầu thang nắm chặt lại, không biết lúc nào toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Còn không mau xuống.” Âm thanh lạnh lùng từ phía dưới truyền đến, Nhược Tuyết không dám chần chừ thêm nữa.
Chạy vội đến trước bàn ăn, tự động kéo ghế ngồi xuống, trong biệt thự này chỉ có mỗi một mình vú Lâm phụ trách việc ăn uống hàng ngày mà bà ấy hiện giờ đang dọn dẹp phòng của anh, cô dĩ nhiên phải tự mình làm lấy chẳng lẽ đợi người đàn ông ngồi đối diện kia làm giúp cô sao?
Cho cô một vạn lá gan cô cũng không dám, chỉ cần anh không trêu chọc cô, cô đã vô cùng cảm kích rồi.
“Ăn đi!” Trên tay Lương Úy Lâm vẫn còn đảo tờ báo, không cần dùng ánh mắt cũng biết cô như một cô vợ nhỏ chỉ mải miết cúi đầu ăn, cái gì cũng không dám lên tiếng.
“Ừm.” Cô chỉ đáp một tiếng đơn giản, cầm ly sữa tươi uống một chút rồi vùi đầu vào ăn trứng chiên, không dám nhiều lời. Thức ăn nhai đi nhai lại trong miệng như nhai sáp, ở trước mặt anh dù thức ăn có ngon đi nữa cũng không có mùi vị gì?
Anh nghe cô đáp lời, tầm mắt từ trên tờ báo dời đến cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son, một lát sau đó lại quay lại đọc tin tức trên tờ báo.
Làm sao hôm nay anh lại rảnh rỗi như vậy? Lại xem báo ở trong phòng ăn? Cô đã ăn xong bữa sáng rồi nhưng trước mặt anh lại không có động tĩnh gì. Cô không biết có nên đứng lên trở về phòng hay không? Nhưng chủ nhân không có mở miệng cô nào dám tự mình đi trước. Gọi anh sao? Làm sao để gọi anh?
Ở chung một chỗ đã sáu năm rồi, cô chưa từng gọi tên anh lần nào, mà anh trừ lúc tức giận sẽ gọi cả họ tên của cô, thời gian khác thì không có bất kỳ trao đổi nào với cô. Bọn họ chung đụng trên giường là nhiều nhất, chuyện đó như một loại cực khổ nhưng cũng cực lạc, hô hấp đều khẩn trương thì hơi sức đâu ra mà nói chuyện?
Ngồi lại hay trở lên phòng đây?
“Em có muốn tiếp tục đi học không?” Người đàn ông đối diện cuối cùng cũng thả tờ báo trong tay ra, ngước mắt nhìn người phụ nữ luống cuống kia. Trên đời này trừ việc Lương Úy Lâm không muốn biết thì tất cả mọi chuyện anh đều biết rõ, hơn nữa nhất cử nhất động của cô chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh.
“Em . . . . .” Vấn đề này làm cho Nhược Tuyết nghẹn lời không biết nói thế nào. Cô có thể không? Anh sẽ đồng ý chứ? Anh không phải nói cô có thể tự làm điều mình muốn sao? Nếu như vậy tại sao anh còn hỏi?
“Muốn làm gì, chỉ cần nói với tôi một tiếng là được rồi.” Cô sững sờ, anh đứng lên đi tới bên cạnh cô, cúi người xuống: “Không bằng, tôi đưa em đi ra nước ngoài học?”
“Nước ngoài?” Khi nghe đến đây, Nhược Tuyết không tin được mà ngây dại cả người. Anh nói gì? Để cho cô ra nước ngoài học sao? Để cho cô đến một nơi xa lạ để học? Như thế không phải việc trở về nước sẽ ít xảy ra sao? Làm sao cô có thể ở gần cha mẹ và anh trai của mình? Anh muốn chặn tất cả đường lui của cô sao? Không, tuyệt đối không! Muốn học thì ở nơi nào cũng được ngoại trừ việc ra nước ngoài.
“Em không muốn đi. Không cần!” Không biết dũng khí từ đâu ra, Nhược Tuyết dám đứng lên hai tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh, mở to mắt kiên quyết nói.
“Vậy em muốn học ở đâu?” Anh không có tức giận? Còn dùng giọng nói ôn hòa nói với cô, đến cùng là có chuyện gì xảy ra đây?
“Học ở trong nước . . . . .” Nhược Tuyết thấp thỏm, cẩn thận nói ra. Không thể không nắm lấy cơ hội này?
“Được.” Anh nhẹ nhàng kéo tay cô ra, chỉ nói ra lời này liền không nhìn cô một cái quay đầu đi lên lầu.
Anh đồng ý? Anh nói cô có thể? Nhược Tuyết giống như không tin được, dùng sức véo má của mình thật đau. Đau quá, chuyện này là thật ư?
Vậy là cô có thể đến trường, sau nhiều năm như thế, cô được trở lại đi học sao?
“Tiểu thư Nhược Tuyết, cô làm sao vậy?” Vú Lâm từ trên lầu đi xuống, thấy bộ dạng Nhược Tuyết giống như bất động mà ngây ngô. Cậu chủ không thể nào lại trách móc tiểu thư Nhược Tuyết chứ?
“Vú Lâm, tôi không sao, tôi đi lên trước.” Rốt cuộc lấy lại tinh thần, Nhược Tuyết hưng phấn chạy nhanh lên lầu. Cô phải đi học thật tốt, lần nữa xác định lại chuyện vừa rồi.
Mà Lương Úy Lâm ở trong thư phòng nhìn qua máy theo dõi, nhìn thấy một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thái độ anh cũng không có thay đổi, nhìn cô cười, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chứng kiến bóng dáng hướng lên lầu như một con Hồ Điệp bay lượn. Tự tay nhấn nút tắt, màn hình trong nháy mắt biến thành một mảng đen.
Một chuyện nhỏ nhặt không thể nhỏ hơn như vậy cũng làm cho cô gái nhỏ kia vui vẻ như vậy, dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Không sao, cứ để cho cô vui mừng trước đi.
“Đi thôi.” Lương Úy Lâm hô một tiếng với không gian phía sau mình, sau đó đi thẳng ra ngoài. Trong bóng tối kia, một bóng dáng im lặng đi theo sau bước ra.
Chủ nhân lần này thật không bình thường. Người để cho tiểu thư tự do, rốt cuộc là có ý tứ gì? Chỉ có mình Lương Úy Lâm biết ngay cả anh cũng không rõ.