Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 240

Hỉ Lạc leo xuống, vội vàng chạy đến, “Mami, mamil”

Tôi ôm con giun mũm mĩm này vào lòng, liếm một miếng kem ly mà con bé chia sẻ với tôi, nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Damon, xem ra cô công chúa nhỏ này chân chưa hề chạm đất nên mới khiến anh ấy mệt như thế.

Người đàn ông này cưng chiều bọn trẻ không có giới hạn, nhất là khi gặp phải một bảo bối thích nũng nịu như Hỉ Lạc. Nhưng lúc này, tôi lại phát hiện Dạ Dương đang cười với tôi cách đó không xa, tôi sợ hãi đến mức không bế nổi con bé, vội vàng cùng Damon đưa bọn trẻ về nhà.

Mẹ tôi và bảo mẫu tắm cho bọn trẻ, tôi ở phòng khách tay vẫn còn run lẩy bẩy, “Damon, anh ấy đã phát hiện ra bọn trẻ, còn uy hiếp em chuyện chưa li hôn, anh ấy là bố của Trường An, lời nói này anh ấy nói trước mặt thằng bé, em phải làm sao đây? Damon, anh nói đi, em phải làm sao đây?”

Nếu Dạ Dương nhất định muốn mang một đứa bé đi, tôi sống sao được? Trong trường hợp của chúng tôi, khi li hôn mỗi đứa con sẽ phải đi theo một người. Trừ khi có kết quả DNA, chứng minh bọn trẻ không phải con của anh ấy. Nhưng vấn đề là bọn trẻ vốn là con của anh ấy, cho nên tôi phải làm thế nào?

Hai đứa con, dù là đứa nào tôi cũng không thể từ bỏ, thiếu đi đứa nào cũng giống như giết tôi vậy.

Tôi đột nhiên hối hận vì đã mang bọn trẻ về nước, bây giờ tôi đi có kịp không? Tôi túm lấy tay áo của Damon, “Hay là anh đưa bọn trẻ về Canada trước đi!”

“Chạy trốn không phải là giải pháp, Lâm, em luôn có một con quỷ trong lòng, Dạ Dương chính là con quỷ ấy.

Nếu em muốn sau này sống yên ổn, vậy thì nhất định phải thoát khỏi anh ta, chuyện bọn trẻ, chúng ta đều có thể dùng. pháp luật để giải quyết. Bây giờ em hoàn toàn có khả năng cho các con một cuộc sống tốt nhất, hơn nữa em là một người mẹ tốt! Thoe luật pháp ở đây, sống li thân năm năm có thể li hôn mà không cần anh ta ra tòa. Giữa hai người cũng không có bất cứ sự tranh giành tài sản nào cả, em ra đi với bàn tay trắng, có thể nói, cuộc hôn nhân này có thể giải quyết rất nhanh!” Damon không muốn tôi trốn chạy, tôi nhất định phải nhìn thẳng vào vấn đề thì mới có thể có được một cuộc sống mới đúng nghĩa.

Trước sự thuyết phục của Damon, tôi ổn định lại tâm lý, tôi không sợ Dạ Dương, mà sợ anh ấy sẽ cướp mất con tôi. Sáng sớm thứ Hai, tôi đến tòa án nộp đơn li hôn, không quan tâm Dạ Dương có đồng ý hay không, cuộc hôn nhân này, nhất định phải chấm dứt.

Tòa án nhận được đơn li hôn của tôi, và thông báo cho hai phía vợ chồng theo thường lệ, tôi tưởng Dạ Dương sẽ không xuất hiện, nhưng anh ấy lại xuất hiện một lần nữa, đồng thời không li hôn, nói rằng giữa chúng tôi vẫn còn tình cảm, đúng là khiến tôi không nói nên lời.

“Dạ Dương, anh đã có người phụ nữ khác và có cả con, níu kéo không buông tha cho tôi có ý nghĩa gì chứ? Cho tôi một con đường sống không được sao?”

Tôi gào lên ngay trước tòa, giữa chúng tôi vẫn còn tình cảm sao? Lời như vậy mà anh ấy còn mặt mũi để nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT