Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 242

“Chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm!” Thư ký Thang Vân ngẩn người nhìn tôi, lớn tiếng gọi tôi, làm tôi sợ đến mức làm rơi ly cà phê trong tay xuống đất, làm bỏng mu bàn chân.

Tôi lập tức đau đớn hít vào một hơi, “Đem kéo đến đây!” “Tôi xin lỗi, chủ tịch Lâm! Tôi xin lỗi!”

Thang Vân lập tức đi tìm kéo.

trong phòng bắt đầu rửa, nhiệt độ của cà phê nóng vốn dĩ đã cao, tất len lại không tản nhiệt, mặc dù đi rửa ngay lập tức nhưng vẫn bị phồng rộp lên, nhân lúc các vết phồng rộp. còn chưa vỡ ra, tôi vội vàng cắt đôi tất ra để chân tản nhiệt nhanh hơn.

Nếu bị dính thì khả năng bị nhiễm trùng rất cao. Tôi đã nghiên cứu qua các kiểu chấn thương do tai nạn, trong nhà

có hai đứa trẻ con, bắt buộc phải học nhưng phương pháp. sơ cứu đơn giản.

Mặc dù sơ cứu đúng cách nhưng mụn nước vân bị vỡ ra, phòng làm việc không chuẩn bị thuốc mố trị bỏng, tôi bảo Thang Vân đi mua.

Damon bước vào văn phòng phát hiện tôi đang ngồi đó, chân gác lên, vết thương rất rõ ràng, anh ấy liền bế tôi lao ra ngoài, tư thế đó như thể tôi đang mắc bệnh nan y, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, “Lâm, em chịu khó một chút!”

“Lâm, em có đau không?”

“Lâm, em đừng cố chịu!”

Tôi che mặt lại, không muốn nói thêm điều gì, chẳng qua chỉ là chân bị bỏng thôi, thực sự không phải chuyện gì †o tát, bị Damon làm lớn chuyện như vậy, có lẽ tất cả mọi người đều biết tôi bị thương rồi, hơn nữa còn biết tình cảm giữa tôi và Damon vô cùng tốt.

Đến bệnh viện, bác sĩ khen chúng tôi sơ cứu rất tốt, vết thương không quá nghiêm trọng, bôi chút thuốc vào vết bỏng là được. Nhưng Damon nhất quyết yêu cầu bác sĩ phải thực hiện đủ mọi biện pháp, nếu bị nhiễm trùng sẽ khiếu nại lên.

Kết quả chân tôi bị biến thành một cái xác ướp, phải ngồi xe lăn và phải đến bệnh viện thay thuộc hàng ngày.

Tôi đúng là thấy dở khóc dở cười, Damon lại kiên quyết nói, “Mỗi năm đều có người chết vì bị nhiễm trùng vết thương, chúng ta phải trân trọng tính mạng, dù cho là 1% khả năng cũng có thể để bản thân mình rơi vào nguy hiểm!”

Mẹ tôi tuyệt đối ủng hộ cách làm của Damon, “Gon còn có mẹ, có bọn trẻ, bất cứ lúc nào cũng không được để bản thân mình vào thế nguy hiểm. Mấy ngày tới không cần đến công ty, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, có việc gì cứ để Damon giải quyết là được”

Mẹ tôi đến bây giờ vẫn chưa biết Damon thực ra còn có hai công ty riêng, hơn nữa sự nghiệp của gia tộc, bất cứ lúc nào cũng đợi anh ấy về tiếp quản.

Mẹ tôi chỉ nghĩ Damon là người cố vấn của tôi, đang cùng tôi khởi nghiệp.

Haiz, mẹ thân yêu của tôi ơi, thôi bỏ đi, nếu họ đã muốn vậy tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng bị thương có một chút mà phải ở nhà, tôi không chịu nổi.

Nhưng mẹ tôi như một cái rada 24 giờ, luôn nhìn chăm chăm vào tôi, bà ấy bắt tôi ở nhà năm ngày, ngày nào. Damon cũng về đưa tôi đi bệnh viện thay băng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT