Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 243

Sau khi tôi bị bỏng, Tiêu Viện Viện cũng đến thăm tôi, và giáo huấn Thang Vân một trận, bà chủ như tôi không thể nghe thêm được nữa.

“Thôi được rồi! Đừng trách cô ấy nữa, chủ yếu là tôi không cẩn thận! Viện Viện, sao cậu tọc mạch thế, thà rằng nói xem tại sao lại chia tay với bạn trai thứ 18 của cậu!” Đã năm năm rồi, không ngờ cô ấy vân chưa lấy chồng, năm đó con bé này còn thích thầm Liêu Phàm

Không nghe lời tôi khuyên, đi tỏ tình với Liêu Phàm, kết quả bị Liêu Phàm từ sau lại có ngay một nam thần mới giúp cô. ấy chữa lành vết thương, mấy năm nay luôn không ngừng theo đuổi.

“Chị Lâm, có phải người đàn ông nào cũng nghĩ đến chuyện lên giường đầu tiên, rồi mới tính đến chuyện tình cảm. Tôi chỉ là phản đối chuyện lên giường trước, lẽ nào điều này kỳ quặc sao? Không ngờ dám mắng tôi là gái già, tôi già chỗ nào chứ? Tôi là gái trinh tôi cảm thấy vinh quang là được rồi

Tiêu Viện Viện biến sự tức giận thành chứng thèm ăn, ăn của tôi ba bát tổ yến, tôi sợ đến mức không dám đưa cho cô ấy ăn thêm nữa.

“Cậu nói không sai, là định mệnh của cậu vẫn chưa tới! Hãy kiên trì với giới hạn, nguyên tắc của mình, đây không phải là lỗi, Viện Viện!” Tôi không bình luận về chuyện lên giường trước hay sau hôn nhân, mà con gái cũng không thể vì yêu một người mà phá vỡ nguyên tắc của mình được. Như vậy sẽ không có kết cục tốt đẹp, tôi chính là ví dụ điển hình nhất. 

Tôi đã phá vỡ giới hạn của mình, lại trải qua hai mối tinh và cuộc hôn nhân tồi tệ, tôi mong cô gái trước mặt tôi có thể có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất cho riêng mình. Nhưng tôi không biết rằng sau khi Tiêu Viện Viện về, lại báo. †in tôi bị thương cho Dạ Dương, đương nhiên cô ấy không cố ý nhưng không khỏi bị bấy.

Dạ Dương tới tận cửa với cái cớ thăm bệnh, người giúp việc. không biết chuyện quá khứ giữa chúng tôi nên đã mở cửa cho anh ấy vào. Mẹ tôi đi đưa bọn trẻ đi học, trong phòng khách chỉ còn lại tôi và anh ấy.

Thực ra bầu không khí vẫn có chút ngượng ngùng, tôi bảo người rót trà cho anh ấy, rồi bắt đầu trầm ngâm.

“Tôi không uống trà!” Dạ Dương ngoài cười nhưng trong không cười, lúc này tôi mới nhớ ra, anh ấy không uống trà xanh, nhưng cái này liên quan gì đến tôi chứ?

Thích uống hay không, không uống thì dẹp đi, tôi cũng không thèm để người giúp vuệc rót lại.

“Thời gian không chỉ khiến cô có thêm nếp nhăn mà còn khiến tính khí của cô xấu đi! Hôm nay tôi đến để đưa bọn trẻ đi làm xét nghiệm DNA, nếu chứng minh không phải con tôi, vậy thì khi li hôn tôi muốn có một nửa cổ phần của Nguy Ái!” Những lời Dạ Dương nói ra thật quá quất.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT