Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 248

Miễn là anh có thời gian!” Tôi sẽ không đưa bọn trẻ cho anh ấy, tuyệt đối không thể “Không, chúng ta sẽ không li hôn, bọn trẻ nhất định phải được lớn lên trong tình yêu của cả bố mẹ thì mới có thể hạnh phúc được. Tôi sẽ là một người cha tốt, cô không ngăn cản được đâu!” Dạ Dương nói đến bọn trẻ, mặt mày hớn hở, đối với anh ấy, làm một người cha có lẽ là điều tốt nhất, nhưng đối với tôi, anh ấy đang đâm vào trái tim tôi. Con của tôi không cần anh ấy, hoàn toàn không cần. “Bọn trẻ có bố, Damon chưa bao giờ để chúng thiếu đi tình yêu thương của cha, nếu lúc đầu anh quan tâm đến tôi hơn một chút thì đã phát hiện tôi có con rồi. Tôi ở nước ngoài năm năm, anh đã hỏi thăm tôi câu nào chưa? Bây giờ lại nói không li hôn nữa, tại sao chứ? Mẹ con tôi không cần anh, Dạ Dương!" Lúc tôi bất lực nhất, nếu không có Damon, tôi có thể sống đến ngày hôm nay sao?

Tôi đập tay xuống bàn làm việc của Dạ Dương, muốn đòi con sao, không có cửa đâu! Con của tôi không thiếu tình thương của cha, không cần anh ấy, sự xuất hiện của anh ấy chỉ làm cho bọn trẻ càng thêm tổn thương mà thôi.

Dạ Dương kéo tôi sang một bên, ôm mặt tôi rồi hôn, năm năm Tồi, tôi chưa từng hôn một người đàn ông khác, chứ đừng nói là tiếp xúc thân mật. Tôi tuyệt vọng đánh anh ấy, người đàn ông này luôn quá đáng như thế.

Thế nhưng anh ấy lại quen thuộc cơ thể tôi, tấn công đến từng gang từng tấc, cởi bỏ nội y của tôi, tôi xấu hổ đá vào chân anh ấy và cho anh ấy một cái tát. Tôi lảo đảo và cố đứng lên, dựa vào tường thở, chỉnh đốn lại quần áo. 

Dạ Dương che mặt, hoàn toàn không để ý và bật cười, “Lâm Tĩnh Văn, cơ thể của cô vấn trung thực hơn cái miệng, nó rất cần tôi!”

“Dạ Dương, cho tôi một con đường sống đi!” Tôi dựa trên ghế sô pha, hai mắt vô hồn nhìn anh ấy, tôi cũng đã 32 tuổi, là mẹ của hai đứa trẻ rồi, không còn là cô nương trẻ trung nữa, không chịu nổi sự đụng chạm của anh ấy.

Bây giờ tôi biết lỗi rồi, tôi tuyệt đối không thể đưa bọn trẻ cho anh ấy, những thứ khác đều được.

“Lâm Tĩnh Văn, rõ ràng tôi biết mình có hai đứa con nhưng lại không đi nhận chúng, tôi còn là một người cha sao?

Nếu có thể, chúng ta hãy tiếp tục những ngày tháng bên nhau, dù có là vì bọn trẻ, tôi không muốn số phận của tôi lặp lại với chúng!” Dạ Dương nghiêm túc nói, nhưng tôi không muốn vì bọn trẻ mà chịu đựng số phận của mình.

“Không, Dạ Dương, ở bên anh, bọn trẻ sẽ gặp nguy hiểm, tôi không thể để chúng giống như Quả Quả!" Lời nói này như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Dạ Dương, nhưng tôi không hối hận.

Mấy năm nay, khoảnh khắc Quả Quả bị ngã chết đã lặp lại biết bao lần trong giấc mơ của tôi, khiến tôi cả đêm năm nhìn Hỉ Lạc và Trường An mới ngủ được. Tôi chỉ sợ chúng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không muốn đánh Cược. Tôi không biết mình làm thế nào mà ra được khỏi văn phòng của Dạ Dương, về công ty, tôi ném hợp đồng ở quây cho họ. Tôi nằm trong phòng nghỉ, ngủ một giấc, những giấc mơ đang đánh nhau khiến tôi mệt mỏi.

Tôi gọi điện cho mẹ tôi, nhất định phải chú ý đến bọn trẻ, không được để chúng ra ngoài chơi, Dạ Dương đã biết được thân thế của bọn trẻ. Nhiều lúc, tôi đều tự cho rằng tôi đang lừa gạt bản thân mình, rõ ràng biết trở về là con đường mạo. hiểm nhất, nhưng tôi vẫn không thể không tiến lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT