Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 252

“Lâm Tĩnh Văn, nhất định phải ném đá vào mặt hồ đang yên ả sao? Đừng ở cùng tên Damon kia nữa, cô không yêu anh ta! Tôi có thể nhìn ra được, tin rằng mẹ cô cũng có thể nhìn ra. Mấy năm nay, tôi không kết hôn, cũng không có người phụ nữ khác, vẫn trong sạch!” Dạ Dương huých người vào tôi, bắt đầu công khai nói những chuyện bậy bạ, đúng là có chút hèn hạ.

Anh ấy có trong sạch hay không thì liên quan gì đến tôi? “Ai nói nhất định phải yêu đến mức chết đi sống lại mới kết hôn được, anh ấy là một người đàn ông đáng để dựa vào. Khi tôi ở Canada, tất cả những lúc khó khăn đều có anh ấy thì tôi mới có thể sống tiếp!” Vì vậy, khi tôi quyết định sẽ kết hôn với Damon, tôi dự định sẽ sống thật tốt. Chúng tôi đã ở cái tuổi này rồi, còn cần nói đến mấy chuyện yêu đương sao?

Tình yêu có ăn được không? Tình yêu có thể đem lại được gì? Có chăng chỉ là nỗi đau vô tận. Ít nhất thì Damon có thể ủng hộ tôi vô điều kiện, coi con của tôi như con ruột, như vậy là đủ rồi.

Dạ Dương không nói gì nữa mà ngược lại đi chơi cùng bọn trẻ, chỉ còn lại mình tôi ở đây, quả thực ngại ngùng. “Cô Lâm, đúng là cô rồi!” Tiểu Tú kinh ngạc hét lên, khiến tôi có chút sững sờ, cô bé này là người tốt, Dạ Dương giữ lại năm năm cũng đúng.

“Tiểu Tú, lâu rồi không gặp! Cô đang mang thai sao?” Tôi nhìn cái bụng to của cô ấy mà vui thay, có vẻ cô ấy đã mập lên một chút, quan trọng nhất là nụ cười trên mặt cô ấy vẫn như trước, chứng tỏ chồng cô ấy rất tốt với cô ấy. Tiểu Tú hạnh phúc sờ lên bụng, “Vâng, hơn bốn tháng, ông chủ không đuổi việc tôi, còn nói cho tôi nghỉ sinh một năm. Ông chủ là người rất tốt, tôi có thể làm việc ở đây đúng là tích đức ở kiếp trước. Ông chủ còn giúp tôi đặt một gói VỊP tại bệnh viện, đùng là quá tốt quá tốt rồi. Bố mẹ chồng và chồng tôi đều dặn dò tôi nhiều lần, nhất định phải làm việc thật tốt, vì vậy tôi không cần nghỉ sinh một năm, tôi dự định sáu tháng sẽ cai sữa cho con, sau đó quay lại tiếp tục phục vụ ông chủ!”

Tôi mới nói một câu, cô ấy đã khen Dật Dương nhiều như thế, đó là gương mặt thành kính khi gặp được minh chủ, sợ rằng nếu lúc này tôi nói Dạ Dương không tốt một câu, cô ấy có thể sẽ nói đến khi tôi thán phục thì thôi.

“Được, anh ấy tốt lắm, rất tốt!" Tôi thực sự không ngờ, Dạ Dương lại có thể làm nhiều điều như vậy cho Tiểu Tú, có lẽ đối với anh ấy, đây chỉ là chuyện tiền bạc. Nhưng đối với Tiểu Tú, đây là cả một ân tình to lớn.

“Cô Lâm, cô vẫn uống nước cam ép chứ? Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay!” Sự linh hoạt của Tiểu Tú hoàn toàn không giống một thai phụ, rời đi vô cùng nhanh chóng, tôi chỉ muốn nhắc cô ấy nên cẩn thận một chút.

Gòn trẻ đúng là tốt, mang thai đều nhẹ nhàng như thế, không giống tôi năm đó, con bé này cũng mới 23 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng cười đùa của bọn trẻ không ngừng vang lên, là tôi quá ích kỷ sao? Tước đoạt đi niềm vui gia đình vốn có của họ sao?

Nếu năm đó tôi nói cho Dạ Dương biết mình mang thai, chúng tôi sẽ có kết cục khác không?

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT