Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 253

Một người đàn ông trưởng thành chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, đó chính là tấm lòng của người cha đang tiếp sức cho anh ấy. Tôi nhận lấy quần áo, thì thầm nói, “Cảm ơn!” Cảm ơn anh có thể đặt bọn trẻ vào trong tim, cảm ơn anh đã sẵn sàng cho bọn trẻ tình yêu thương tốt đẹp nhất. “Mami, bộ đồ ngủ này đẹp quá! Con muốn thay đồ ngủ trước, buồn ngủ quá!” Hỉ Lạc quấn chiếc áo choàng tắm chạy tới, bắt đầu la hét với đống quần áo, sau đó tìm được một bộ đồ ngủ heo Peppa liền ôm chặt lấy không chịu buông xuống.

Dạ Dương cẩn thận giúp con bé thay đồ, sau đó bế nó lên giường công chúa ngủ. Búp bê trên giường đều đã được khử trùng, còn có các loại đồ gia dụng phiên bản trẻ em. “Trường An, con có thích nơi này không?” Tôi vừa mặc đồ ngủ cho con trai vừa hỏi thằng bé, bây giờ Hỉ Lạc đang ngủ, tôi con có thể mang Trường An đi sao? Chỉ có thể để nó nghỉ ngơi rồi về sau.

Damon đi công tác rồi, tôi vẫn nhắn tin cho anh ấy, nói qua về chuyện ngày hôm nay, tôi không muốn lừa anh ấy, điều tôi có thể làm cho anh ấy là trung thực tuyệt đối. Anh ấy nhắn lại một câu, bảo tôi hãy chơi cùng bọn trẻ, không cần phải cảm thấy gánh nặng, đó là cha ruột của bọn trẻ, nếu có thể hãy nói cho bọn trẻ biết sự thật.

Làm như vậy, gánh nặng trong lòng tôi sẽ được giảm bớt đi, tôi biết lời khuyên của anh ấy là đúng, nhưng đối với bọn trẻ, những câu hỏi của chúng sẽ ngày càng nhiều, tôi không chống đỡ nổi.

“Mamii, thực ra chú ấy chính là bố, đúng không ạ? Nhưng con sẽ thích mẹ hơn! Có điều chú ấy trông không đáng ghét, tại sao chú ấy không sống cùng chúng ta, chú ấy ghét chúng ta sao?

Nhưng chú ấy nói, chú ấy không biết đến bọn con! Tại sao vậy?” Những câu hỏi nhỏ của Trường An không ngừng, câu nào cũng khiến tôi không trả lời được.

Tôi phải giải thích với bọn trẻ thế nào mới là tốt nhất đây? Lỗi không phải ở bọn trẻ, anh ấy cũng sẽ thích chúng, chuyện năm đó, nói ra rất phức tạp.

“Mami, nếu mami thấy mệt thì không cần trả lời. Đợi mami có thời gian thì có thể từ từ nói với bọn con, con không gấp!” Trường An cau mày, giống y hệt Dạ Dương, khiến người ta cảm thấy xót xa.

Tôi ôm thằng bém “Chú ấy đúng là bố của chị em con, nhưng năm đó, giữa bố mẹ có rất nhiều chuyện hiểu nhầm nên mới dẫn đến việc mọi người phải xa nhau lâu như vậy. Đợi đến khi con lớn hơn, mẹ sẽ nói cho con biết, được không? Nhưng chú ấy rất yêu các con, giống như mẹ yêu các con vậy, tuyệt đối không hề ghét bỏ!”

Ở điểm này tôi không thể vu oan cho Dạ Dương, cũng không thể để cho bọn trẻ có bóng đen trong lòng. Chúng đáng yêu và thông minh như vậy, chúng tôi đều rất yêu chúng.

“Vâng! Ngoäc tay! Đợi Trường An lớn hơn một chút, mami sẽ nói cho con nhé!” Trường An nghiêm túc ngoắc tay với tôi, rất hào hứng với lời giải thích của tôi. 

Nhìn dáng vẻ hào hứng của thằng vé, tôi đã hơn một lần tự hỏi bản thân mình có làm sai không? Cha ruột là người mà cha đỡ đầu không thể thay thế được, mặc dù Damon rất tốt với chúng nhưng huyết thống là thứ không thể thay. thế được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT