Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 254

“Mẹ đã về rồi, Hỉ Lạc và Trường An đều đang ở trong phòng của chúng, tôi đã đồng ý với bọn trẻ ngày mai đưa chúng đi học, bây giờ hoàn thành thêm một mong muốn nữa cho chúng nó, đó là sinh thêm em trai em gái!” Dạ Dương không ngừng ra tín hiệu, ý tứ cũng rất rõ ràng. Nhắc đến chuyện bọn trẻ, tôi liền trở nên nghiêm túc lại, “Thứ nhất, tôi đã sinh mổ hai lần. Thứ hai, khi sinh bọn trẻ, tử cung đã bị tổn thương, vì vậy cả đời này, tôi không thể sinh thêm con nữa. Thứ ba, tôi không muốn ở cùng anh, dù có là cuộc hôn nhân giả tôi cũng không muốn. Bây giờ tôi không cần hôn nhân nữa, tôi đã có con, như vậy là đủ rồi, sao phải cần một cuộc hôn nhân làm gì?” “Tôi biết cô đã phải chịu nhiều khổi”

Dạ Dương sờ lên vết sẹo trên bụng tôi, sau đó che lại và hôn lên.

Dòng điện đó truyền đến não tôi ngay lập tức, toàn thân tê dại, anh ấy không ngừng tiến lên, tôi đầu tiên còn dùng sức đẩy ra, nhưng đẩy làm sao được người đàn ông mình đã động lòng.

Tôi dần dần rơi vào trạng thái si mê, năm năm rồi, cơ thể của chúng tôi vẫn vô cùng quen thuộc với nhau, khi chuẩn bị vào vấn đề chính thì chuông điện thoại reo lên, là Damon, khiến tôi khôi phục lại thần trí trong phút chốc. Tôi đẩy Dạ Dương ra, ngồi dậy, há miệng hít một hơn, sau đó tự tát mình một cái thật mạnh, sao lại có thể hèn hạ như thất Một bên thì gào lên không muốn ở cùng anh ấy, 

một bên lại suýt nữa thì cuốn vào ga giường.

Khó cưỡng được trai đẹp, cho dù năm năm chưa từng có người đàn ông khác, cũng không thể sa đọa như thế được. Mặc dù người đàn ông này bây giờ vần là chồng hợp pháp của tôi, nhưng chúng tôi không thể!

Dạ Dương nhìn thấy tôi vừa đánh mình vừa rơi nước mắt, đưa cho tôi một chiếc khăn, anh ấy cũng đã mặc quần áo vào rồi.

“Tôi xin lỗi!" Dứt lời, Dạ Dương rời khỏi căn phòng này, hương vị mây mưa ở đây còn chưa tiêu tán, tôi lấy ga giường quấn quanh người, Damon gọi điện thoại đến ba lần thì không gọi nữa.

Tôi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lúc này mới gọi lại

cho anh ấy. Lần đầu tiên tôi nói dối, tôi nói với anh ấy thoại để im lặng, hôm nay chơi mệt quá nên đã ngủ thiếp đi.

Bên kia không hề nghi ngờ, ngược lại còn bảo tôi mau đi nghỉ ngơi, đừng để mệt quá, chuyện ở công ty đã có anh ấy.

Cúp điện thoại, tôi gục vào chăn và khóc dữ dội, mọi chuyện ngày càng mất kiểm soát, ký ức năm năm trước càng hiện rõ lên, ở đây, tôi và anh ấy đã có những ngày tháng ngọt ngào nhưng ngắn ngủi.

Mọi thứ trên giường là tôi mua hồi đó, tôi rúc vào đó, có một mùi nắng nhẹ, dần dần tôi cũng thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại, bọn trẻ đã mặc xong quần áo, đang ngồi ăn sáng.

“Hỉ Lạc tự ăn cơm, không được bón!” Tôi phát hiện Dạ Dương chú ý đến Hỉ Lạc nhiều hơn Trường An, bây giờ còn bón cơm cho con bé, hai đứa nó từ lúc 2 tuổi đã bắt đầu tự ăn cơm, ăn rất giỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT