Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 263

“Anh Dạ, mời về chol” Damon đáp lại một câu, lập tức vui vẻ trở lại.

“Vậy chúng ta bàn về chuyện hợp tác, đây được coi là chuyện công việc không?” Dạ Dương ngồi xuống, vắt chéo chân, toàn thân trở nên u ám.

“Damon, nếu là chuyện công việc, anh bàn với anh ấy đi! Em ra ngoài một lú: ôi thực sự không thể chấp nhận chuyện hai người này lại náo động ở đây, đầu tôi đau nhức, cả người ở trong trạng thái lo lắng cực độ, không thể không tức giận.

Nếu không ai trong hai người họ chịu nhượng bộ, vậy thì tôi đi ra, vậy là được!

Ngay cả khi họ phá tung phòng làm việc của tôi, cùng lắm thì tôi chuyển đến chỗ khác làm việc, đã thành trò cười như thế này rồi, làm ầm lên thêm tất cả mọi người cùng biết. Bọn họ đang ép tôi phải rời khỏi đây sao?

Tôi một mình đi dạo quanh công ty với một tâm trạng tồi tệ, mọi thứ ở đây tôi đều không có thờ gian dạo qua, ngày nào cũng bận bịu con cái, đi làm, nghĩ đến chuyện trả thù. Chuyện Châu Diên Khánh vẫn chưa bị lộ ra, khiến tôi có chút không hài lòng với năng suất làm việc của Dạ Dương, Hay anh ấy muốn dùng chuyện này để thương lượng với tôi.

“Lâm Tĩnh Văn, bây giờ cô đã trở thành bà chủ lớn rồi, có thể cho tôi mượn chút tiên không?” Dương Thụy đột nhiên xuất hiện, sau đó mở lời mượn tiền, nhìn đống đồ trên người anh ta cộng lại chắc chưa được 200 tệ, thảm hại đến mức này sao?

Là ai cho anh ta can đảm đến đến †ìm tôi mượn tiền? Tôi cười khẩu, “Tôi có là bà chủ lớn hay không thì liên quan gì đến anh, không đúng, tôi phải cảm ơn anh ta tạo. ra tôi ngày hôm nay, nếu không tôi sẽ chỉ là con đàn bà ngu ngốc ngồi ở nhà đợi anh. Hứa Cầm đã ôm tiền của anh chạy mất, nếu muốn mượn tiền tốt nhất là anh đi đòi cô tai”

Nghĩ đến sự nhục nhã mà anh ta đem đến cho tôi, tôi không cho người đánh anh ta một trận đã là nể mặt lắm rồi.

Thời gian bày năm khiến tôi suýt nữa quên mất người đàn ông này, bây giờ anh ta lôi thôi như con chuột cống, tôi không thể không lùi bước, sợ cái mùi khó ngửi trên người anh ta hun chết tôi.

“Mẹ tôi bị ung thư, cô giúp tôi có được không? Một ngày làm vợ chồng ân nghĩa cả trăm năm, tôi dập đầu van xin cô, xin hãy giúp tôi!" Dương Thụy đột nhiên quỳ xuống, sau đó ôm lấy chân tôi và gào khóc.

Tôi dùng sức cũng không đẩy nổi anh ta ra, đúng là khiến người khác buồn nôn đến cực điểm. Anh ta ầm ï như vậy, người vây xem ngày càng nhiều. Nếu tôi có thể biết trước rằng ra ngoài sẽ gặp anh ta, thà rằng tôi ở trong phòng làm việc nhìn Damon và Dạ Dương cãi nhau, ít nhất nhan sắc của họ không đến mức khiến tôi chán ngán

“Anh bỏ tôi ra, nếu còn không bỏ ra, tôi sẽ báo cảnh sát!” Tôi rút điện thoại ra gọi điện thoại, váy của tôi đều bị anh †a làm bẩn rồi, còn cố không buông, ngược lại ở đó gào khóc om sòm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT