Lọc Truyện

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 265

Năm đó không đánh được anh ta, bây giờ tôi đã đánh được rồi, trong lòng không còn gì ngoài sự hả dạ. Còn về con bé Dương Như năm đó, tôi không trách cô ta, nhiều lắm thì là tham lam.

Bản chất con người không đến nỗi xấu xa, nhưng xem ra bây giờ cô ta còn hung tợn và ác độc hơn cả anh trai mình.

“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi phải đi kiểm tra vết thương, anh xem người phụ nữ này đánh chúng tôi thế nào. Tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng, cô ta lại ra tay như vậy. Chúng tôi chẳng qua chỉ muốn đến mượn chút tiền, mẹ tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện, rất nhớ cô ấy, con dâu cũ của bà. Sau khi li hôn, hơn bảy năm tôi chưa từng tái hôn, tôi không chấp nhận được những tổn thương này!” Dương Thụy biến thành nạn nhân, tố tội tôi từng tý một. Tôi nghe và thấy đúng là nực cười, chuyện năm đó, anh ta có thể giữ lại chứng cứ, lẽ nào tôi không có sao? Chỉ là tôi không giống những kẻ âm mưu hãm hại người khác mà thôi, tất cả các bằng chứng đó tôi đều đang giữ để bảo vệ chính mình.

“Đủ rồi, chỗ chúng tôi không phải †òa án, quá khứ của các anh các chị, đến toà án mà nói! Li hôn bảy năm rồi vân còn đến dây dưa, đúng là làm mất mặt đàn ông!” Vị cảnh sát trung niên mắng Dương Thụy, câu nói cuối cùng đúng là vô cùng đàn ông.

Bọn họ hãm hại tôi như vậy, vẫn có người nói giúp tôi, ngược lại khiến tôi hơi ngạc nhiên

“Cô Lâm, ký tên ở đây là có thể đi!”

Tôi được chú ấy gọi đến kỳ tên, không nhịn được mà hỏi một câu, “Chú tin những gì anh ta nói không?”

“Nhìn dáng vẻ của anh ta và em gái thì biết những chuyện này không nên nghe bằng tai mà phải dùng mắt nhìn!” Vị cảnh sát mỉm cười, những gì bọn họ làm là loại người gì, chưa ai từng thấy.

Tôi cười theo, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, mọi phiên muộn đều được xóa sạch, đúng, mọi chuyện còn có thể dùng mắt nhìn, chứ không phải chỉ dùng †ai nghe.

“Chủ tịch Lâm, cô phải chịu nhiều ấm ức rồi, có cần phải tố cáo bọn họ không?” Luật sư mơ hồ hỏi tôi, tôi biết anh ấy đang nói về chuyện những tấm ảnh, đều bị phát tán ra ngoài rồi, dù tôi có muốn truy cứu cũng không thể, vì vậy tôi nén nỗi uất ức vào trong lòng.

Tôi nhân nhịn là vì tôi và Dạ Dương đang kiện cáo li hôn, bọn họ lại để lộ ra những tấm ảnh ngày xưa của chúng tôi, không phải để anh ấy cười tôi sao? Về phần ảnh hưởng của những tấm ảnh đó đến tôi, tôi không hề sợ, ai là chưa gặp phải trai đểu. Chỉ là tôi người tôi gặp phải khó dứt ra mà thôi, loại đàn ông như nên ở vậy cả đời. “Tố cáo, bắt bọn họ bồi thường nhiều tiền nhất có thể!” Không phải đến đòi tiền tôi sao? Vậy thì để cho bọn tốn thêm công sức, còn về phần xin lỗi hay cái gì, bọn họ có nói cũng không phải thật lòng.

“Vâng thưa chủ tịch Lâm!” Đây là chuyện luật sư thích làm nhất, chỗ tôi xảy ra chuyện cách công ty không xa, không chừng những tấm ảnh kia đã được truyền tới tay nhân viên nội bộ rồi cũng nên, nhưng tôi không sao cả. Con người, đến một độ tuổi nhất định, sẽ không bị đánh bại bởi miệng lưỡi người khác nữa, cũng sẽ không vì những kẻ ngu ngốc đó mà đi tự sát, bây giờ tôi là bà chủ của bọn họ, trong tay cũng có một số tài sản nhất định, dù những người đó có không hài lòng cũng có thể thay đổi được gì chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT