Lọc Truyện

Truyện Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư Trì Uyên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 209

Cố Tư làm sao có thể không nghe được thái độ giễu cợt trong giọng nói của Trì phu nhân.

Cô nhìn Trì phu nhân, “Vẫn là thôi đi ạ, nghe nói danh tiếng của anh ấy không tốt lắm. Nếu để anh ấy đến đây mà mọi không thích thì không tốt lắm đâu.”

Tùy Mị vội vàng nói: “Bạn của Cố tiểu thư, chắc là có việc riêng cần làm, cho nên…”

“Tôi sợ có chuyện muốn giấu.” Trì phu nhân nói luôn, “Tôi chưa từng gặp qua bạn bè của Tiểu Tư. Lần này mới gặp, chúng ta đi xem một chút.”

Trì uyên đứng ở bên cạnh không nói gì, xem ra anh ta không có ý ngăn cản Trì phu nhân.

Cố Tư biết rằng Trì Uyên đang cho mình một cơ hội.

Vì vậy, cô gật đầu, “Nếu đã như vậy thì gặp đi, tôi sẽ gọi điện thoại.”

Chương Tự Chi như con bê con, vừa rồi lẽo đẽo chạy theo đòi lưu số vào điện thoại của Cố Tư.

Đúng lúc cần sử dụng đến nó.

Cố Tư gọi điện luôn cho anh ta.

Đầu dây bên kia tiếp nhận điện thoại khá kì lạ, “Này, Cố Tiểu Tư, sao lại gọi điện vậy, chỉ cách vài bước chân thôi, có chuyện gì vậy, nhớ tôi rồi phải không?”

Mặc dù điện thoại di động không mở loa ngoài, nhưng trong phòng riêng yên tĩnh, giọng nói điện thoại vang lên, tất cả mọi người trên bàn ăn đều nghe thấy giọng nói trêu chọc vui vẻ.

Trì Chúc khẽ cau mày, trước những lời này, ông cảm thấy đi quá giới hạn.

Bạn bè bình thường thì không nên nói như vậy.

Trì phu nhân không giấu được sự coi thường trên mặt.

Cố Tư thở dài, “Chúng tôi ở phòng riêng 606, thật ra cách đó không xa. Anh đến đây một lát, mọi người ở đây đều muốn làm quen với anh.”

“Hả? Thật sao? Muốn làm quen với tôi. Tôi sẽ qua ngay.” Nói vài câu bên kia liền cúp máy.

Sau đó là tiếng mở cửa phòng riêng.

Tiếp theo là giọng nói giống với trên điện thoại vang lên trong hành lang, “Cố Tiểu Tư, tôi đến đây.”

Cố Tư cúp điện thoại, xoay người mở cửa phòng riêng.

Khi mở cửa, cô liếc nhìn Tùy Mị, ánh mắt khẽ đảo mấy cái.

Có thể là hình dung(*) đó là biểu hiện của sự đắc ý (**).

(*) hình dung: tưởng tượng…

(**) đắc ý: thỏa mãn, thích thú, hào hứng…

Chương Tự Chi nhìn thấy Cố Tư, cười toe toát chạy tới, “Đây là cha mẹ vợ của cậu phải không, họ là cha mẹ của A Uyên sao, tôi đã từng thấy, đã từng thấy.”

Nói xong, anh mở ngay cửa phòng riêng đi vào, “Xin chào, xin chào mọi người.”

Anh nhìn Trì Chúc, tỏ ra quen biết: “Chú, là cháu. Cố Tiểu Tư là bạn của cháu”

Trì Chúc sững sờ, Trì phu nhân liền đứng lên hỏi: “Tự Chi? Sao cậu lại ở đây?”

Chương Tự Chi này là người mà Trì Chúc và Trì phu nhân đều biết.

Một tên hỗn đản (*), chỉ giỏi chơi bời.

(*) hỗn đản: không phép tắc, giáo dục…

Chương lão gia sinh được bốn người con gái, về già mới sinh được một người con trai.

Tự nhiên sẽ nuông chiều hết mực.

Sau đó, đứa trẻ này càng lớn càng lệch lạc (*).

(*) lệch lạc, sai lệch: lối sống không đứng đắn.

Bây giờ hắn mở một câu lạc bộ, nghe nói rằng có tất cả những gì bị cấm đều có trong đó, đã bị tố cáo vài lần.

Nếu không phải Chương gia tiền nhiều, thế mạnh, thì sớm muộn gì cũng bị tên này phá hỏng.

Trước đây Trì Chúc không cho phép Trì Uyên và Chương Tự Chi giao tiếp thường xuyên.

Chương Tự Chi không tốt, nhưng Chương gia vẫn là một là hậu thuẫn tốt (chỗ dựa không tồi).

Bốn cô con gái của Chương gia đều tài giỏi, tuy rằng người thừa kế của Chương gia là kẻ đức hạnh(*) như bùn nhão(**) không dính được lên tường, nhưng quản lý công việc của công ty vẫn có nề nếp.

(*) đức hạnh: đạo đức, tính cách.

(**) bùn nhão: chỉ sự không chấp nhận được…

Vì vậy, mặc dù nhiều người chướng mắt (coi thường) Chương Tự Chi, nhưng họ vẫn không dám lấy cứng đối cứng (đối đầu trực tiếp) với anh ta.

Chương Tự Chi tính tình không tốt, hắn cái gì cũng có thể làm, dám đứng trước mặt cha mình làm loạn.

Những người này có lai lịch tốt, tự nhiên không ai dám trêu chọc hắn.

Trì phu nhân nhìn Chương Tự Chi, “Cậu và Tiểu Tư làm bạn với nhau như thế nào? Là quen biết qua A Uyên nhà chúng tôi sao?”

Cố Tư không nói, chỉ cười nhẹ.

Chương Tự Chi trừng mắt, “Lời nói của dì thật thú vị. Tiểu Tư và tôi quen nhau không liên quan gì đến A Uyên. Quan hệ của tôi với Tiểu Tư tốt hơn với A Uyên. Dì nhìn Trì Uyên như vậy…”

Chương Tự Chi đi tới gần, “Không đánh, không làm loạn, tôi thật có đức hạnh gì, anh ta không thể cùng tôi đùa giỡn, chính là Tiểu Tư…”

Anh quay đầu lại nhìn Cố Tư, ” Chỉ có tính cách của Tiểu Tư, mới có thể chiều (hài lòng) được tôi.”

Cố Tư bụm miệng, “Được rồi, anh im lặng một chút đi, danh tiếng của anh là gì, trong lòng anh không rõ sao.”

Chương Tự Chi nở nụ cười, mặc kệ mọi người xung quanh, mở miệng nói tiếp, “Tôi thích cô như thế mà cô lại xem thường tôi sao.”

Trì phu nhân méo mặt vì hắn, Trì Chúc cũng méo mặt vì hắn, sắc mặt Tùy gia bên kia cũng không tốt.

Ngược lại chỉ có Trì Uyên, là không để tâm đến những chuyện này.

Anh nói, “Tôi gần như đã ăn xong, nếu không, tôi sẽ ở đây hôm nay?”

Sau khi ăn no, những người này không có cảm giác thèm ăn.

Cố Tư và Chương Tự Chi cơm nước xong xuôi, đến đây để trộn lẫn ( láo loạn, gây chuyện)

Tùy phu nhân đứng lên, “Thôi, chúng ta kết thúc đi, mọi người cũng ăn cơm xong rồi.”

Chương Tự Chi không xem ai ra gì: “A, mọi người ở đây ăn xong rồi, đi đi đi, A Uyên, Tiểu Tư, đi, chúng ta về phòng bên kia tiếp tục ăn đi, còn một bàn đầy đồ ăn, Cố Tiểu Tư cô thật ác quá đi, cô làm thịt tôi, giết tôi bằng một bàn hải sản sống, cô mà không ăn hết, thì không xong đâu. ” (xin ông, bá đạo quá, diễn sâu thật)

Cố Tư trừng mắt, “Anh ngậm miệng lại cho tôi.”

Chương Tự Chi a một tiếng rồi nói tiếp: “Sao, tôi nói có cái gì không đúng.”

Tùy lão gia như cũ cũng đứng lên, xem ra là nghe không nổi nữa: “Đi thôi, đi thôi, muộn rồi.”

Hai người vợ chồng Tùy lão gia đi ra cửa, sau đó kéo kéo Tùy Mị vài cái, chào hỏi Trì Chúc và Trì phu nhân một tiếng rồi đi thẳng.

Lúc Tùy Mị rời đi, cô ta không cam tâm mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trì Uyên một chút.

Trì Uyên không hề ngoảnh lại, anh không muốn nhìn cô.

Khiến cô ta nghiến răng, nghiến lợi mà rời đi.

Ở nhà cũ Trì gia chiều nay, hai người trò chuyện rất vui vẻ, rất hòa hợp.

Kết quả là, tối nay, cô cảm thấy mọi thứ đã trở lại vạch xuất phát.

Trì Chúc đứng ngồi không yên, Trì phu nhân cũng nhìn Cố Tư.

Bà ta thực sự đã đánh giá thấp cô.

Làm sao có thể bắt (nắm) được vị tiểu tổ tông của Chương gia này.

Tiểu thiếu gia của Chương gia này, là một quả bom có thể hại người, nhưng cũng có thể bảo vệ người.

Nhìn cách Chương Tự Chi và Cố Tư nói chuyện vui vẻ, chắc hẳn hắn đối xử Cố Tư có vẻ khá tốt.

Vì vậy, Cố Tư đã tìm được một người chống lưng.

Trì phu nhân nghiến răng.

Rõ ràng là ngõ cụt, vậy mà Cố Tư lại tìm được đường ra?

Trì Uyên đang đợi người Tùy Gia đi hết, liền ôm vai Cố Tư, nhìn hai vợ chồng Trì lão gia nói: ” Con cùng với Tiểu Tư, Tự Chi sang bên kia ngồi một chút, hai người về trước đi, hôm nay cha uống hơi nhiều, lên về sớm nghỉ ngơi”

Trì phu nhân vẻ mặt vẫn khó chịu, “Đã muộn rồi, hai đứa cũng về nhà sớm đi.”

Trì Uyên nói hiểu rồi.

Trì Chúc thở dài, dẫn Trì phu nhân về trước.

Lúc hai người còn ở trên hành lang, Cố Tư nghe thấy loáng thoáng (câu được, câu không) Trì Chúc nói, “Sao bà phải làm vậy. Trong trường hợp này, bà không nên làm như vậy.”

Trì phu nhân lẩm bẩm gì đó, nhưng cô không nghe rõ.

Chương Tự Chi đứng ở cửa, hoàn toàn không hiểu, không biết bầu không khí có gì đó không đúng vì dáng vẻ của mình. (ông bày trò còn giả ngốc sao, thật nguy hiểm)

Anh quay lại trạng thái bình thường, “Này, tất cả đều đi rồi, đến đi, về phòng riêng của tôi.”

Trì Uyên và Cố Tư nhìn nhau, sau đó đi theo Chương Tự Chi.

Ninh Tôn và Mạnh Sướng còn đang nhìn điện thoại, thấy bọn họ quay lại, Ninh Tôn liền đứng lên nói: “Thế nào, các người muốn đi rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT