Trong suốt khoảng thời gian kết hôn, Kiều Chính Hạo chưa từng chạm vào Mạc Nhược Vũ, nhưng kể từ khi quyết định ly hôn thì bắt đầu giở trò và dường như không có ý định muốn dừng lại.
Sáng sớm tinh mơ, cơ thể Mạc Nhược Vũ rã rời, phải dùng đến sức để nhấc tay Kiều Chính Hạo đang gác ra khỏi người mình, cô lề mề bước xuống giường nhặt quần áo vươn vãi trên sàn mặc vào.
Vừa xuống nhà đã chạm mặt ngay mẹ Kiều Chính Hạo ở chân cầu thang, Mạc Nhược Vũ nhất thời không biết phản ứng thế nào, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt bà vô cùng trông đợi như mong cô và anh sẽ làm lành.
“Mẹ chuẩn bị bữa sáng rồi, ăn rồi đi”
“Không cần đâu mẹ, con còn có việc phải đi trước, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé” Mạc Nhược Vũ lên tiếng từ chối ý tốt của mẹ Kiều Kiến Hạo, vội tìm cớ nhanh chóng rời đi.
Đón taxi về nhà, Mạc Nhược Vũ vào phòng nằm ngủ một lát, lúc thức dậy vừa qua tám giờ, trong người khó chịu không yên, đành đến bệnh viện kiểm tra.
Nhìn thanh nhiệt kế ba mươi chín độ, Kiều Dương lắc đầu bất đắc dĩ, anh kéo ghế cạnh giường ngồi xuống, lo lắng trách móc: "Cậu làm gì để sốt cao thế này mới chịu đến bệnh viện?"
"Mình không biết, hôm qua vẫn còn bình thường" Mạc Nhược Vũ thở không ra hơi, mi mắt díu lại.
"Thật là... ngủ đi!" Kiều Dương tức giận mắng, Mạc Nhược Vũ một thân một mình ở bên ngoài không chăm sóc tốt bản thân, nhỡ xảy ra chuyện gì anh không dám ăn nói với mẹ cô.
Ngồi trên ghế đơn cạnh giường, Kiều Dương mặc áo blouse trắng, đeo kính nửa gọng bản lớn vẫn không che được nét rầu rĩ trên gương mặt. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu nổi Kiều Chính Hạo rốt cuộc có mục đích gì lại đối xử với Mạc Nhược Vũ như thế này.
Điện thoại Mạc Nhược Vũ chợt reo lên, Kiều Dương nhanh tay tắt âm, trên màn hình hiển thị Kiều Chính Hạo, mày anh chợt cau nhẹ bắt máy: "Anh?"
"Dương? Nhược Vũ đâu, sao hai người lại ở cùng nhau?" Giọng Kiều Chính Hạo gắt gỏng truyền tới.
"Cô ấy sốt cao, đang ở bệnh viện"
Kiều Dương vừa nói xong đầu dây bên kia đã tút tút một cách phũ phàng, anh khó hiểu nhăn mặt, mang danh anh em ruột lại chẳng thể hiểu nhau chút nào cả.
Bệnh viện có hơn một nửa số vốn Kiều gia đầu tư vào, vậy nên được hẳn phòng bệnh loại cao cấp dành riêng cho người nhà Kiều gia. Nội thất sang trọng, loại giường thuộc kiểu giường đôi đệm cao su, rộng rãi tiện nghi không khác gì khách sạn.
Truyền xong nước, nhiệt độ Mạc Nhược Vũ cũng giảm bớt đôi chút, cô mơ màng mở mắt thì bắt gặp ngay Kiều Chính Hạo đang ngồi cạnh giường nhìn cô. Trước đây cần thì không thấy đâu, bây giờ không muốn gặp lại liên tục xuất hiện trước mắt, con người này thật sự muốn chọc cô tức chết.
"Sốt cao như vậy còn tự ý bỏ về? Em chán sống rồi à?" Kiều Chính Hạo mặt mày cau có hơi chồm người tới, vẻ mặt bỡn cợt mọi khi cũng được thay thế bằng sự không hài lòng.
"Anh không ở công ty, đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là phải đến" Kiều Chính Hạo cao ngạo gác chân này lên chân kia, biểu cảm lộ rõ sự bất mãn: "Chẳng lẽ để em ở riêng với Kiều Dương?"
"Anh... Kiều Chính Hạo, đến tận giờ phút này anh vẫn nghĩ tôi với Kiều Dương có gian díu với nhau? Anh đừng ở đó suy bụng ta ra bụng người, Kiều Dương không giống anh" Mạc Nhược Vũ tức giận tuôn một tràng, nói xong thở hổn hển lấy lại oxy cho phổi.
Kiều Chính Hạo đứng lên đá văng giày nằm bên cạnh Mạc Nhược Vũ, chống đầu nghiêng người về phía cô, ánh mắt chăm chú dõi theo nét mặt nhăn nhó của cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên mang theo sự nham hiểm kỳ bí: "Tôi biết, chỉ là muốn phá em thôi"
"Anh..."
Chưa kịp nói thì môi Mạc Nhược Vũ bị môi Kiều Chính Hạo phủ lên, cô lập tức đẩy anh ra, ngồi bật dậy tát anh một cái thật mạnh, bên mặt anh ửng đỏ in dấu tay mờ do cô để lại, anh không những không giận mà còn nở nụ cười nhàn hạ.
Nước mắt Mạc Nhược Vũ rơi ra, cô không còn chán ghét mà trở nên sợ hãi, còn tưởng rằng đã có thể thoát khỏi Kiều Chính Hạo, kết quả càng khủng khiếp hơn.
"Kiều Chính Hạo, anh cần người phát tiết thì hãy tìm người khác, nếu anh còn tiếp tục hành động thế này, tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm" Mạc Nhược Vũ cứng rắn nói, dứt khoát một cách lạnh lùng.
"Ai dám bắt tội tôi? Nhược Vũ, tôi là thiếu gia của Kiều gia, em quên rồi sao?" Kiều Chính Hạo tự cao tự đại, đá lưỡi lưu manh.
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn phá em thôi"
Lời Kiều Chính Hạo nói ra vô cùng tự tin, giống như lẽ hiển nhiên. Anh chợt trở người đè Mạc Nhược Vũ dưới thân mình, tay cởi nốt ba nút áo còn lại trên người mình.
"Kiều Chính Hạo!" Mạc Nhược Vũ cựa người trốn thoát, giận dữ quát lớn.
Kiều Chính Hạo cởi áo vứt đi, ép chặt hai tay Mạc Nhược Vũ xuống đệm, cười cười một cách biến thái: "La lớn một chút, nếu không người khác không nghe thấy đâu"
Anh nắm vạt áo cô giật mạnh, nút bóp cài áo bằng kim loại bị rứt ra một loạt, anh khẽ thỏ thẻ đầy gợi cảm: "Để tôi giúp em hạ sốt"
Trong người không khỏe, tay chân không còn sức, Mạc Nhược Vũ chống cự yếu ớt cho có, với sức Kiều Chính Hạo bình thường cô cũng chẳng chống lại được, nếu bây giờ la lên không chỉ cô với anh mất mặt mà còn ảnh hưởng đến mặt mũi Kiều gia, thế nên cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Từng hơi thở nóng bỏng của Kiều Chính Hạo phả trên cổ Mạc Nhược, anh hôn lên vài cái rồi dịch xuống ngực, bắt đầu in lại những dấu đỏ như một hành động đánh dấu lãnh thổ kín đáo.
_______
Buổi chiều Mạc Nhược Vũ cảm thấy đỡ hơn liền xuất viện, đang loay hoay bấm mật mã mở cửa thì chân cô bị ôm lấy. Mạc Nhược Vũ đưa mắt xuống nhìn, cậu nhóc nhỏ ba tuổi gương mặt trắng trẻo tròn xoe đang ôm lấy cô làm nũng.
Cô cúi xuống bế cậu nhóc lên, cậu nhóc liền vùi mặt vào cổ cô.
"Sao lại ra ngoài một mình?"
Cậu nhóc không trả lời, ngả đầu trên vai cô, ngay lúc đó mẹ cậu nhóc cũng là bạn thân Mạc Nhược Vũ thời đại học đến nay sống ngay nhà bên cạnh, Kỳ Ngọc thấy con trai đi ôm người phụ nữ khác, cô giả vờ tủi thân: "Về rồi à, riết rồi không biết ai mới đẻ ra nó"
"Vậy cậu xem lại bản thân đi" Mạc Nhược Vũ châm chọc, đang định vào nhà thì Kỳ Ngọc đã rủ sang ăn cơm, Mạc Nhược Vũ cũng định gọi đồ ăn bên ngoài, cô bế cậu nhóc qua nhà ăn ké một bữa.
Ngay ở cửa, Mạc Nhược Vũ đã bắt gặp một chàng trai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng phẳng lặng không còn cảm xúc, cô mỉm cười nhạt chào hỏi đáp lại nụ cười ngọt ngào đối diện kia.
Hải Lâm, tình yêu tuổi mười bảy của cô.
Mọi chuyện có phải đã quá trùng hợp, ngay khi cô vừa ly hôn thì tình cũ lại trở về, nhưng cô không tin đây là duyên phận.
"Tình cũ không rủ cũng đến" Kỳ Ngọc thì thầm vào tai Mạc Nhược Vũ trêu chọc rồi vào bếp phụ chồng dọn đồ ăn.
Hải Lâm bước đến gần, vẫn là gương mặt điềm tĩnh, những nét thư sinh mộc mạc nay đã trở nên chững chạc, Mạc Nhược Vũ chủ động lên tiếng hỏi thăm: "Anh về khi nào vậy?"
"Anh vừa về lúc trưa" Vừa nói Hải Lâm vừa giơ tay ôm bên mặt cô, mày khẽ cau nhẹ: "Em sốt rồi"
"Không sao, cả ngày hôm nay em ở trong bệnh viện" Mạc Nhược Vũ bước vào nhà tránh né sự quan tâm của Hải Lâm, trên tay vẫn ôm cậu nhóc.