7.
Quản lý Tôn đi đến, vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, cô đừng để lửa bén vào thân mình."
Tôi cười gượng.
"Mọi người, Lý tổng nói muốn chọn vài người từ chỗ chúng ta lập một nhóm để phụ trách dự án Tư Tiệp, sau khi kết thúc sẽ quay lại vị trí cũ." Quản lý Tôn đưa ra một danh sách, ai có ý định tham gia thì ký tên, sau đó Lý tổng sẽ chọn.
"An Dạng, cậu không đăng ký hả?" Tinh Tinh vỗ nhẹ vào tôi.
"Tôi không đi, các cậu đi đi."
Ai muốn đi thì đi, dù sao tôi cũng không muốn cùng nhóm với anh.
Buổi chiều, danh sách được công bố, tên tôi lại đứng đầu tiên.
"Có nhầm lẫn gì không? Hình như cậu đâu có đăng ký đâu?" Tinh Tinh chỉ vào danh sách cho tôi xem.
"Tôi đi hỏi quản lý Tôn."
Chưa kịp hỏi thì quản lý Tôn đã gửi WeChat cho tôi: [Là Lý tổng thêm tên cô vào, tôi không viết tên cô đâu.]
Quan lớn một bậc đè chết người, huống hồ lại lớn hơn mấy bậc.
Thông báo email mới, đến từ Lý Thần Yến.
[Phương án không đạt, làm lại.]
Tôi thở dài, mở PPT, xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa.
Tôi viết lại một phiên bản khác, gửi vào email của anh.
Gửi xong, tôi ngẩng đầu lên thì văn phòng đã trống không. Tôi nhìn ra cửa sổ, đèn sau của những chiếc xe phía xa đỏ rực như một con rồng khổng lồ.
[Không được, sửa lại.] Email của anh lại đến.
Tôi tắt máy tính, giả vờ không thấy. Tôi biết rõ, phương án này dù tôi viết thế nào anh cũng sẽ không hài lòng.
Vừa đứng dậy, anh đã đứng sau lưng tôi.
"Cứ thế mà đi? Cô không thấy email của tôi à?" Anh nhìn tôi từ trên cao.
"Hả? Ngài đã gửi email cho tôi sao? Tôi không thấy." Tôi ngượng ngùng, ba chữ cuối giọng nói nhỏ dần.
Anh lại cầm điện thoại lên, mở email cho tôi xem, trên đó hiện rõ "Bên kia đã đọc".
"Ăn trước đi." Anh ném một túi đồ ăn lên bàn tôi rồi rời đi.
Hôm nay không thể về nhà được rồi.
Tôi mở hộp đồ ăn ra, ba món mặn một món canh, toàn là những món tôi thích.
Tôi đã quyết định trong lòng, ăn xong tôi sẽ làm lại một bản khác, bất kể anh có hài lòng hay không, hôm nay tôi chắc chắc phải tan làm.
Không biết có phải do quá đói không, tôi ăn sạch hết thức ăn.
Sửa xong bản cuối cùng, tôi nhấn nút gửi, lập tức tắt máy.
Nhanh như chớp, tôi lao đến thang máy.
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng, có người dùng tay chặn cửa lại, Lý Thần Yến bước vào.
Anh vào rồi cũng không nói gì, đứng bên phải tôi. Tôi lùi lại, đứng sau lưng anh bên trái.
"Tìm bạn trai mà không biết người ta có khuynh hướng tình dục như thế nào, cô giỏi thật đấy."
Anh chỉ buông một câu lạnh lùng như vậy, khiến không khí trong thang máy càng lạnh hơn.
Cổ họng tôi như bị tắc nghẹn, tim tôi như muốn nổ tung. Vừa định hét lên, cửa thang máy đã mở, anh bước nhanh ra ngoài.
Anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tự cao tự đại châm chọc tôi?
Rốt cuộc anh biết chuyện tôi với Thẩm Trường Phong từ khi nào, làm sao biết Thẩm Trường Phong là gay?
Anh tới bộ phận của Thẩm Trường Phong, để Thẩm Trường Phong thích mình, rồi lại từ chối Thẩm Trường Phong, sau đó đột nhiên đến công ty của chúng tôi, rốt cuộc anh có mục đích gì?
Mang theo một bụng đầy nghi ngờ, tôi đuổi theo nhưng anh đã lái xe đi mất.
8.
Trên bàn làm việc, lại là một bó hoa cát tường.
Thẩm Trường Phong, anh vẫn chưa từ bỏ sao?
Tôi đưa hoa cho Tinh Tinh: "Tặng cậu đấy, bình hoa của tớ không còn chỗ rồi."
"Có người theo đuổi thật tốt, tớ cũng muốn hưởng chút phúc."
Điện thoại reo liên hồi, tôi bị kéo vào một nhóm WeChat, tên nhóm là “Nhóm Tư Tiệp”.
[Tối nay lúc 7 giờ 30, cả nhóm ăn tối.]
Sau đó là một loạt [Cảm ơn Lý tổng].
Tôi không muốn nhắn, nhưng lại không thể không nhắn.
[Cảm ơn Lý tổng.]
Email lại "ting" lên, từ Lý Thần Yến: [Không cần cảm ơn.]
Tôi muốn chặn email của anh ngay lập tức!
Tối lúc 7 giờ 30, tôi và Tinh Tinh đi ké xe của quản lý Tôn đến nơi ăn tối.
"Hai đứa biết không? Lý tổng là Thái tử gia đấy." Quản lý Tôn nói xong còn nhìn xung quanh, như thể sợ trong xe có người thứ tư.
"Thái tử gia? Bảo sao lại được điều thẳng xuống đây. Đúng rồi, sếp của chúng ta cũng họ Lý." Tinh Tinh bất ngờ một lúc rồi lại bình thản trở lại.
Chỉ có tôi, chậm chạp nhận ra và thốt lên: "Thái tử gia?"
Quản lý Tôn quay lại nhìn tôi, nghĩ rằng tôi không hiểu ý nghĩa của từ "Thái tử gia".
"Thái tử gia, ngài ấy là con trai của ông chủ!"
"Hai đứa phải giữ kín đấy, đừng nói ra ngoài."
Tôi nhớ lại mẹ anh từng nói muốn anh đi du học, sau này về thừa kế gia sản. Hóa ra, tập đoàn Thượng Thành lớn như vậy lại là của gia đình anh.
Vậy đơn xin thực tập trước đây của tôi, có phải là anh đã dùng quan hệ để giúp tôi không? Không thể nào, tôi vào đây là nhờ vào năng lực của mình mà.
Khi đến nhà hàng, phòng bao đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng như tờ khi Lý Thần Yến bước vào.
"Chúng ta cùng kính Lý tổng một ly, xem như chính thức chào mừng Lý tổng." Quản lý Tôn đề nghị nâng ly.
Lý Thần Yến uống cạn một ly rượu, sau đó chậm rãi nói: "Mọi người không cần phải câu nệ, cứ ăn uống thoải mái."
"Quản lý Tôn, tôi muốn đổi chỗ ngồi với anh, có một số chi tiết phương án tôi cần thảo luận với An Dạng." Anh đặt ly xuống, nói một câu như vậy.
Quản lý Tôn đương nhiên không thể từ chối, trước khi đi còn liếc nhìn tôi, như muốn nói "Tự cầu phúc đi em".
Khi Lý Thần Yến ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi cảm thấy toàn thân không thoải mái.
"Lý tổng định bóc lột tôi sao? Bây giờ là thời gian ngoài giờ làm việc đấy." Tôi nói nhỏ.
"Tốt thôi, vậy thì nói chuyện riêng tư." Anh xoay người nhìn tôi.
Chuyện riêng tư? Giữa chúng tôi còn có chuyện riêng tư gì để nói?
"Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?" Tay phải anh xoay ly rượu, vẻ mặt nhẹ nhàng hỏi tôi.
Tôi uống cạn ly rượu: "Anh cố ý tiếp cận Thẩm Trường Phong đúng không? Anh đã biết anh ta là..."
"Đúng vậy."
"Anh có ý gì?" Tôi không kiềm chế được, giọng nói to hơn một chút, khiến mọi người đồng loạt quay lại nhìn chúng tôi.
"Ý gì? Chút chi tiết phương án này mà cô cũng không hiểu, cô còn ở lại công ty làm gì?" Diễn xuất của anh thật sự rất giỏi.
Quản lý Tôn chớp mắt, ra hiệu cho tôi xem điện thoại.
Tôi mở WeChat.
[Tiểu An, cô thật đáng thương. Hay là chúng ta chuốc say ngài ấy để trả thù cho cô?]
Tôi trả lời OK.
Quản lý Tôn lập tức đề nghị mọi người lần lượt kính Lý tổng một ly.
"Mọi người cứ uống, tôi còn có việc chưa nói xong." Lý Thần Yến từ chối.
Tôi vội vàng cầm ly lên: "Lý tổng, công việc nói mãi không hết. Đừng phụ lòng rượu ngon."
Anh liếc nhìn tôi, nâng ly rượu lên cụng với tôi, uống cạn.
Ngay sau đó, mọi người lần lượt đến kính rượu anh hai vòng.
Anh quả nhiên bị chuốc say, khi rời đi loạng choạng bước đi không vững.
Tôi đang chuẩn bị gọi xe thì Lý Thần Yến nói: "An Dạng, tôi đưa cô về, tiện đường."
Anh đã say đến mức này rồi mà còn đưa tôi về sao?
"Tiểu An, cô phụ trách đưa Lý tổng về nhà an toàn. Chúng tôi đi trước đây." Quản lý Tôn vỗ vai tôi.
Tôi cảm thấy như đang đối diện với một kẻ thù lớn: "Quản lý Tôn, tôi... tôi không thể đưa ngài ấy về được."
"Cô làm được mà."
Họ phủi tay bỏ đi, để lại tôi dọn dẹp "Lý tổng" - một mớ hỗn độn này.
Sau khi họ rời đi, Lý Thần Yến mới vịn vào thùng rác và nôn ra.
Nhìn anh nôn như vậy, tôi bỗng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Sau khi nôn xong, anh ôm bụng, mặt tái nhợt.
"Ngài có ổn không?"
"Không sao, gọi dịch vụ lái xe." Anh lau miệng, loạng choạng bước ra ngoài.
Sau khi lên xe, sắc mặt anh càng tái nhợt hơn.
"Để tôi đưa ngài đến bệnh viện, trông ngài không được ổn lắm." Tôi nói.
"Không cần, về nhà uống thuốc là được rồi."
Nhìn anh ôm bụng, tôi nhận ra có lẽ anh uống quá nhiều rượu, nên dạ dày khó chịu.
Tôi bảo tài xế dừng xe bên đường, mua một hộp thuốc dạ dày và một chai nước đưa cho anh.
"Nếu ngài nói sớm rằng ngài không uống được rượu, tôi đã không xúi họ chuốc rượu ngài."
"Cô đến nơi rồi, xuống xe đi."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thực đã đến nơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!