Lọc Truyện

[Zhihu] Bạn Trai Tôi Ngoại Tình Với Một Người Đàn Ông

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

                9

Ngày hôm sau, lại là một bó hoa cát tường, lần này trên thẻ có viết: [Không được phép tặng hoa của tôi cho người khác.]

Đi kèm là một chiếc bình hoa lớn.

Thẩm Trường Phong có nội gián trong công ty sao? Anh ta làm sao biết được tôi đã tặng hoa cho Tinh Tinh?  

Tôi nhắn tin cho anh ta: 【Thẩm Trường Phong, đường ai nấy đi, không cần lãng phí thời gian vào tôi. Từ ngày mai đừng gửi hoa cho tôi nữa!】

Anh ta trả lời: 【Hoa gì? Hôm nay tôi bay rồi, tối nay sẽ đến tìm em.】

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra bó hoa này không phải do Thẩm Trường Phong gửi.  

Đúng vậy, Thẩm Trường Phong căn bản không biết tôi thích hoa cát tường. Anh ta dù có ngẫu nhiên tặng đúng một lần, cũng không thể nào liên tục tặng đúng như thế này.  

Lý Thần Yến? Không thể nào? 

Nhưng trong công ty ngoài anh, không ai biết tôi thích hoa cát tường. Hơn nữa, anh rõ ràng hiểu ý nghĩa của loài hoa này. Rốt cuộc anh muốn gì?  

Trong lòng tôi như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm. Gần đây anh cũng không có gì đặc biệt với tôi. Tôi không thể nào xông vào văn phòng anh mà hỏi: Lý Thần Yến, anh có phải muốn nối lại tình xưa với tôi không?

Không thể nào, nếu có ý định thì cũng không thể đợi đến bốn năm sau.  

Đang suy nghĩ, Tinh Tinh đẩy ghế lại gần, va vào cánh tay tôi.  

"Nhìn kìa, có một cô gái xinh đẹp vừa vào văn phòng của Lý tổng."  

Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, hóa ra là Triệu Tiểu Nhiên.  

Triệu Tiểu Nhiên là thanh mai trúc mã của Lý Thần Yến, gia đình hai bên là bạn bè lâu năm. Khi tôi và Lý Thần Yến còn bên nhau, cô ta từng tìm đến tôi với thái độ hùng hổ, nói rằng tôi không xứng với anh.  

Tôi cũng trả lời lại: "Cô không có quyền quyết định tôi có xứng hay không, sao cô không thử hỏi anh ấy, xem có phải chính anh ấy bám theo tôi không."

Lúc đó, cô ấy tức đến mức mặt tái xanh.  

Sau khi tôi chia tay với Lý Thần Yến, bạn thân của anh, A Chính, đã gửi cho tôi một tin nhắn: "Lý Thần Yến sẽ bay ra nước ngoài vào ba giờ chiều mai, cô có muốn đến tiễn anh ấy không?" 

Mặc dù tôi không trả lời, nhưng tôi vẫn từ thành phố khác vội vã quay về. Tôi chạy đến sân bay và thấy Triệu Tiểu Nhiên khoác tay anh, hai người cùng bước vào.  

Tôi ngay lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh họ từ phía sau và đăng lên Weibo, kèm theo dòng trạng thái: "Đôi cẩu nam nữ."

Không có gì ngạc nhiên khi A Chính từng nói, bên cạnh Lý Thần Yến có vô số cô gái luân phiên thay đổi, nhưng Triệu Tiểu Nhiên là người duy nhất luôn ở bên anh.  

Muốn trách chỉ có thể trách tôi tự đưa mình vào trò chơi tình cảm của anh quá dễ dàng.

Triệu Tiểu Nhiên, dáng vẻ của cô ta không hề thay đổi. Như thể lần cuối tôi gặp cô ta không phải là bốn năm trước, mà là hôm qua.  

Tôi không biết tôi nghĩ gì, cầm hoa bước thẳng vào văn phòng của anh.  

Bốn năm trước tại sân bay, lẽ ra tôi nên xông đến mắng họ là đôi cẩu nam nữ.  

Tôi đã nhẫn nhịn suốt bốn năm, nhưng khoảnh khắc này tôi đột nhiên không muốn nhịn nữa.  

Tất nhiên, ngay khi mở cửa, tôi đã chùn bước.  

Hiện tại tôi có tư cách gì để mắng họ? 

Cũng đã bốn năm rồi, không phải bốn ngày.  

Anh nhìn thấy tôi bước vào, khuôn mặt càng ngạc nhiên.  

"Tìm tôi có việc gì?" Lý Thần Yến ngẩng đầu hỏi tôi.  

"Không... không có gì, tôi nhầm phòng." Tôi lập tức đóng cửa lại, trở về chỗ làm việc và vứt hoa vào thùng rác.  

Tôi không biết liệu rằng Triệu Tiểu Nhiên có nhận ra tôi hay không, chỉ biết rằng Tinh Tinh mở to mắt nhìn tôi, hỏi tại sao tôi lại cầm hoa lao vào văn phòng của Lý tổng.  

Tôi cười gượng: "Hoa nhiều quá, tôi nghĩ tặng sếp để ngài ấy đừng làm khó tôi trong công việc." 

Tinh Tinh bất ngờ hiểu ý tôi: "Sau đó, ngài ấy từ chối hoa của cậu?"  

Cô ấy thấy tôi vứt hoa vào thùng rác.  

"Đúng vậy, cậu đừng nói với ai khác. Nếu không họ sẽ cười tôi mất."

Tôi lại lấy hoa từ thùng rác ra, hoa thì vô tội.  

【Đến văn phòng tôi một chuyến.】 Lý Thần Yến gửi email cho tôi.  

Tôi giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục làm việc.  

Lúc này, tôi không thể vào đó.  

Chưa đầy năm phút, thư ký của anh vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói Lý tổng gọi tôi vào văn phòng.  

Tôi không nói nên lời.  

Tôi gõ cửa, anh ở bên trong nói: "Mời vào." 

Khi tôi mở cửa, Triệu Tiểu Nhiên đã không còn ở đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.  

"Giờ mới biết gõ cửa à?" Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo những cảm xúc khó tả.  

"Xin lỗi, vừa rồi tôi đi nhầm phòng."  

Không thể nào, tôi cũng không tin. Văn phòng của anh to như vậy, lại ở góc đông nam, sao có thể nhầm lẫn mà đi đến đó được.  

“Cô đã nhìn thấy Triệu Tiểu Nhiên đúng không? Cô thấy cô ấy vào văn phòng của tôi, cô ghen à?"

Mặt tôi đỏ bừng, như thể bị bắt quả tang khi đang làm điều gì sai trái.  

"Tôi không hiểu Lý tổng ngài đang nói gì."

Tôi giả vờ không biết gì, có được không?  

"Cô vừa nãy cầm hoa xông vào, định ném vào mặt tôi?"

Anh không buông tha, muốn ép tôi thừa nhận.  

"Hoa đó... Là Lý tổng ngài tặng tôi sao?" Cuối cùng tôi cũng hỏi ra điều mà tôi muốn hỏi nhất trong lòng.  

"Cô không thích sao?"  

Được rồi, bây giờ không phải là tôi tự hoang tượng quá mức chứ? Tôi cũng không quan tâm anh có phải là lãnh đạo hay không, tôi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chất vấn nhìn anh.  

"Lý Thần Yến, anh không biết ý nghĩa của hoa cát tường sao? Anh tặng tôi loài hoa này có ý gì? Muốn nối lại tình xưa với tôi? Tôi nói cho anh biết, anh không có cửa đâu!"

 

"Chúng ta có tình xưa à?" Anh lạnh lùng hỏi lại.  

Câu nói này như một nhát dao đâm thẳng vào tôi.  

Tôi còn có thể nói gì nữa? Nói gì cũng đều thua. Anh thậm chí không thừa nhận rằng từng có tình cảm với tôi.  

Tôi chạy ra khỏi văn phòng của anh trong thất vọng.

10

Thẩm Trường Phong nhắn tin cho tôi, nói rằng anh ta đang chờ dưới lầu công ty.  

Tôi bảo anh ta đi đi, tôi không muốn gặp anh ta.  

Nhưng anh ta nói nếu không gặp được tôi, anh ta sẽ không rời đi.  

Được thôi, vậy thì cứ để anh ta chờ đến chết ở công ty.  

Tôi hỏi Tinh Tinh xem cô ấy còn công việc gì chưa làm xong không, tôi sẽ giúp làm luôn.  

Tinh Tinh gửi cho tôi ba dấu chấm hỏi.  

Tôi nói có một kẻ thần kinh đang chờ dưới lầu, tôi muốn làm việc muộn một chút để đuổi anh ta đi.  

Cô ấy không ngần ngại gửi cho tôi một đống dữ liệu cần sắp xếp. Tôi mở tài liệu và thở dài.  

Tự làm khổ mình, cũng còn biết làm gì khác nữa.  

Sau khi sắp xếp xong đống dữ liệu của cô ấy, đã là mười giờ tối. Hai tiếng đã trôi qua, anh ta không thể nào còn dưới lầu nữa chứ?  

Tin nhắn của anh ta đến đúng lúc: 【Tôi vẫn đang ở dưới lầu, em bận xong chưa?】

Tôi... Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa. 

Thẩm Trường Phong, anh có bị đin không vậy!

"Sao cô vẫn chưa về?" Giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng khiến tôi giật mình.  

"Lý tổng, tôi còn một chút công việc chưa làm xong."

"Về đi, mai làm tiếp. Tôi đưa cô về."  

Tôi ngẩng đầu lên, quay lại nhìn anh.

"Lý tổng, như vậy không hợp lẽ đâu. Chúng ta không thân đến mức đó." 

"Tôi chỉ sợ cô về muộn thế này, xảy ra chuyện thì công ty phải chịu trách nhiệm."

"Ngài yên tâm, tôi rất an toàn." 

"Vậy thì tôi ở đây đợi cô."

"Các người làm sao thế? Hôm nay đồng loạt muốn đợi tôi à?" Tôi vốn đã bị Thẩm Trường Phong làm phiền đến phát bực, giờ anh lại còn đến góp vui.  

"Còn ai nữa?" 

"Thẩm Trường Phong." Tôi thở dài.  

"Anh ta ở dưới lầu?" 

Tôi im lặng, coi như ngầm thừa nhận.  

"Đi thôi, tôi đưa cô về."

Tôi do dự một chút, nhưng rồi cũng tắt máy tính, dù gì cũng phải xuống, tôi không thể ở đây qua đêm được.

Trong thang máy, anh lùi lại đứng bên cạnh tôi.  

"Trong lòng cô vẫn còn có anh ta?"**  

Tôi lắc đầu: "Không, tôi không thích dây dưa."

Anh đột nhiên có chút tức giận: "Vậy cô sợ cái gì? Cô không dám gặp anh ta?"  

"Tôi chỉ không muốn nghe anh ta giải thích thêm nữa."

Thang máy mở ra, qua cổng an ninh, tôi thấy Thẩm Trường Phong ngồi trong sảnh.  

"An Dạng." Anh ta bước về phía tôi, nhìn thấy Lý Thần Yến đứng cạnh tôi, mắt đầy kinh ngạc.  

"Hai người sao lại đi cùng nhau?"

"Anh ấy là sếp của tôi." Tôi vừa nói xong, Lý Thần Yến đã nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng.  

"Tôi có chuyện muốn nói với em." Thẩm Trường Phong nhìn tôi nói.  

"Có chuyện gì thì nói ở đây." Lý Thần Yến bước lên một bước, chắn trước mặt tôi.  

Thẩm Trường Phong cũng bước lên một bước: "Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"

Lý Thần Yến quay lại, kéo tôi lại gần và hôn lên môi tôi, sau đó nói: "Chính là quan hệ mà anh thấy đó."

Còn tôi, sững sờ tại chỗ, không thể bình tĩnh lại. Nụ hôn của anh như cơn gió thổi sạch bụi bặm trên trái tim tôi, làm nó sáng bóng trở lại.  

Đó là trái tim đã bị phủ bụi suốt gần bốn năm, vậy mà anh chỉ cần một giây đã khiến tôi bao nhiêu công sức trở thành vô ích.  

Tôi nghe thấy Thẩm Trường Phong mắng anh ta là đồ lừa đảo, nhưng anh ta không phản ứng. Cho đến khi Thẩm Trường Phong mắng tôi: "An Dạng, em thật là không biết xấu hổ!"  

Lý Thần Yến đấm anh ta một cú: "Mày thử mắng cô ấy thêm câu nữa thử xem?"  

Hai người lao vào đánh nhau.  

Tôi như quay về ngày đó vài năm trước, khi tôi bị một đám thanh niên say rượu chặn lại ở ngõ hẻm, Lý Thần Yến xông đến bảo vệ tôi, anh nói với họ: "Tụi mày động vào cô ấy thử xem?"

Kết quả lần đó anh bị đánh đến mức suýt gãy mũi.  

Tôi lập tức chạy tới cố gắng kéo Lý Thần Yến ra, nhưng họ đã đỏ mắt, không ai chịu buông tay.  

"Lý Thần Yến, buông ra, đừng đánh nữa!" Tôi hét lên với anh, nhưng cũng không có tác dụng gì.  

Thẩm Trường Phong bị đánh đến chảy máu mũi, tôi lo lắng họ sẽ xảy ra chuyện.  

"A Thần, A Thần, đừng đánh nữa." 

Lý Thần Yến mới thả Thẩm Trường Phong ra: "Cút, đừng đến tìm cô ấy nữa!"

  

Thẩm Trường Phong chửi rủa một hồi rồi bỏ đi.  

Sau khi không khí yên tĩnh trở lại, tôi mới nhận ra tình huống thật lúng túng. Tôi cũng không biết mình đã lên xe của anh như thế nào, khi tỉnh táo lại đã ngồi một quãng rất xa rồi.  

"Chuyện đó... Lý tổng, cảm ơn ngài tối nay đã giúp tôi giải vây." Tôi cố gắng phá vỡ sự im lặng.  

Anh lại cố tình trêu chọc tôi: "Vừa rồi không phải còn gọi tôi là A Thần sao?"

Chẳng phải tôi chỉ vô tình gọi vậy trong lúc khẩn cấp sao? Tôi sợ mũi của anh lại bị đánh vỡ, cái mũi đẹp như vậy, bị đánh hỏng thì thật đáng tiếc.  

"Ở ngã tư phía trước cho tôi xuống nhé." Chiếc xe này tôi không thể ngồi thêm một phút nào nữa, tôi thà đi bộ về còn hơn.  

Anh vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên, anh bấm nút nghe.  

"A Thần, em say rồi, đang ở quán bar sau phố 173." Cả xe đều nghe thấy.  

Đó là giọng của Triệu Tiểu Nhiên, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.  

"Chờ tôi một lát, tôi đến ngay." Anh cúp máy.  

"Lý tổng có việc thì cho tôi xuống lề đường đi, tôi tự về được."  

Anh không nói gì, cũng không dừng xe.  

Cho đến khi tới ngoài khu tôi ở, anh mới dừng xe. Tôi vội vàng mở cửa xuống xe, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại.  

Sau khi xe anh đi rồi, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống bên lề đường, úp mặt vào đầu gối một lúc.  

Tại sao nghe chuyện của anh và Triệu Tiểu Nhiên tôi vẫn thấy khó chịu như vậy? Mọi thứ đã qua rồi, có thể đừng nghĩ nữa không, coi anh như một người sếp bình thường là được rồi.  

Bất chợt có chiếc xe bên cạnh bóp còi, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thần Yến hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Cô không khỏe ở đâu à?"  

Tôi vội vàng đứng dậy: "Không, không có gì. Tôi chỉ mệt nên nghỉ một lát. Anh mau đi đi, tôi về nhà rồi."  

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT