11
Hôm nay chỗ làm không còn bó hoa nào nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy có chút thất vọng trong lòng.
Email từ Lý Thần Yến gửi đến: "Phương án không có vấn đề, tối nay lúc 7 giờ cùng tôi đi gặp người phụ trách bên Tư Tiết."
Tôi trả lời: "Đã rõ."
"Cậu có thấy bài đăng trên vòng bạn bed của Lý tổng không?" Tinh Tinh nhắn tin cho tôi.
Vòng bạn bè? Tôi thậm chí còn chưa kết bạn với anh.
Tôi trượt ghế đến chỗ Tinh Tinh: "Cậu kết bạn với anh ấy khi nào vậy?"
"Hả? Cậu vẫn chưa kết bạn à? Hôm đó sau khi kéo nhóm, Lý tổng chủ động kết bạn với bọn mình, tất cả mọi người trong nhóm đều được anh ấy kết bạn mà."
Tĩnh Tĩnh gửi ảnh chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè của anh cho tôi.
Tôi mở ra xem, bài đăng của anh viết: "Hoa hôm nay ở đây." Kèm theo là hình ảnh một bó cát tường đặt trong bình hoa.
Anh đã kết bạn với tất cả mọi người, chỉ trừ tôi. Thế nhưng lại đăng bài như vậy để khuấy động tâm trạng tôi.
Rõ ràng là anh cố tình.
Buổi trưa, quản lý Tôn nói muốn mời tôi và Tinh Tinh đi ăn ở quán Tứ Xuyên dưới lầu, bảo rằng đã chán cơm canteen rồi.
Nhưng khi đang chờ thang máy, chúng tôi gặp Lý Thần Yến và Triệu Tiểu Nhiên.
Tôi trốn sau lưng Tinh Tinh, thang máy lại đến, tôi nhỏ giọng nói: "Đợi chuyến sau đi."
Tĩnh Tĩnh lại kéo tôi nói: "Quán Tứ Xuyên buổi trưa rất khó có chỗ ngồi."
Hai người họ lịch sự chào hỏi Lý Thần Yến: "Lý tổng, ngài cũng xuống ăn trưa à?"
Lý Thần Yến khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
"Lý tổng, đây là bạn gái của ngài phải không? Đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi." Quản lý Tôn như một con chó nịnh nọt, cười xởi lởi.
Triệu Tiểu Nhiên vui vẻ cười đáp lại quản lý Tôn: "Cảm ơn."
Tôi nép vào góc, hy vọng thang máy nhanh chóng xuống tầng một, nhưng lại phát hiện thang máy còn đang đi lên.
"A Thần, tối qua thằng Dư Chính cố ý chuốc rượu em, anh phải giúp em trả thù."
"Không trả được, anh uống không lại nó."
"Em mặc kệ, anh phải giúp em chuốc say nó."
Nghe thấy hai người họ trò chuyện trong thang máy, tôi chỉ muốn đâm thủng tai mình.
Tinh Tinh nhắn tin cho tôi: "Bạn gái anh ấy cũng xinh phết nhỉ."
Tôi vừa định trả lời thì mẹ tôi gọi điện.
Tôi tắt máy, bà lại gọi lại, không còn cách nào tôi đành nghe.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Con và Thẩm Trường Phong còn ở bên nhau không?"
Tôi hạ giọng: "Không, bọn con chia tay rồi."
Người bên cạnh xuống thang máy va vào tay tôi, vô tình bật chế độ loa ngoài.
"Con vất vả lắm mới có một mối tình, giờ lại tan vỡ, con có định kết hôn không? Mẹ bảo con với cậu công chức kia..."
Tôi vội vàng tắt máy.
Thật sự là xấu hổ chết đi được!
May mắn thay, thang máy đã đến.
"Mẹ cậu lại giục cưới à?" Tinh Tinh khoác tay tôi.
"Ừ, lần sau trong thang máy mình sẽ không bao giờ nghe điện thoại của bà nữa."
Tôi nhìn thoáng qua Lý Thần Yến và Triệu Tiểu Nhiên phía trước, họ cũng vào quán Tứ Xuyên.
"Quản lý Tôn, chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
"Không được, hôm nay nhất định phải ăn cay."
Tôi không còn cách nào, đành phải cứng rắn bước vào.
May thay, bàn của chúng tôi và họ cách nhau xa, không ai làm phiền đến ai.
"Tôi nói cho các cô biết, Lý tổng cũng khá đáng thương đấy, nghe nói ngài ấy bị bố đẩy sang nước ngoài, đẩy đi suốt gần bốn năm, không tốt nghiệp thì không cho về." Trong lúc chờ đồ ăn, quản lý Tôn bắt đầu buôn chuyện.
"Đúng là quá tàn nhẫn, nhưng người ta là người thừa kế, bố anh ấy phải rèn luyện ý chí và thể lực cũng là điều bình thường." Tinh Tinh bày tỏ sự thấu hiểu.
Thì ra nhiều năm anh không về nước, lại là yêu cầu của bố anh.
Sau khi ăn xong, quản lí Tôn bảo tôi cầm thẻ nạp của ông ấy đi thanh toán, khi đến quầy thu ngân, tôi thấy Lý Thần Yến đang đứng đó. Tôi đợi anh đi rồi mới đến, nhưng cô thu ngân lại nói rằng bàn của chúng tôi đã được thanh toán.
Cuối cùng, Tinh Tinh phải gửi tin nhắn cảm ơn anh qua WeChat.
Tan làm, tôi ngồi ở chỗ làm trang điểm nhẹ, còn đi vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ công sở.
Anh chỉ nói trong email là 7 giờ sẽ đi gặp người phụ trách bên Tư Tiết, nhưng không nói là đi đâu. Giờ đã hơn 6 giờ 40 rồi mà anh vẫn ở trong văn phòng.
Thôi vậy, kết bạn WeChat hỏi anh, dù sao anh cũng là sếp.
Tôi gửi yêu cầu kết bạn WeChat, anh đồng ý ngay.
"Lý tổng, có phải 7 giờ xuất phát không?" Tôi nhắn tin cho anh.
"Ừ, đợi tôi một chút."
WeChat rõ ràng tiện hơn email nhiều.
Tôi nhắn lại: "Được ạ."
Một lát sau, anh ra ngoài, nói rằng chúng tôi có thể đi được rồi.
Tôi ngồi ở ghế phụ, đưa cho anh một chiếc bánh quy.
"Lý tổng, ăn lót dạ trước đi, lát nữa đến đó chắc chắn phải uống rượu."
Anh nhận lấy, bỏ vào miệng, ăn xong lại nói: "Em mấy năm nay chỉ có một mối tình thôi à?"
Quả nhiên cuộc điện thoại trong thang máy đã bị anh nghe thấy, tôi không muốn thừa nhận điều này trước mặt anh.
"Lý tổng, chúng ta là đi bàn công việc. Tôi nhắc anh nhé, bên Tư Tiết có một cô rất khó tính, lát nữa anh chuẩn bị tinh thần đi, lần nào tôi cũng bị cô ấy làm cho tức điên lên."
"Ồ? Lát nữa tôi sẽ giúp em trả thù."
“Thôi đi, người ta là bên A mà."
Đến câu lạc bộ đợi rất lâu, người bên Tư Tiết mới đến. Họ lần nào cũng bày vẽ, lần này cũng không ngoại lệ.
"Ô, Lý tổng. Anh ngoài đời đẹp trai thật đấy!" Cô nàng Tư Tiết vừa vào đã nhìn Lý Thần Yến với ánh mắt đầy tình cảm.
"Đây là chị Từ của Tư Tiết." Tôi thì thầm với Lý Thần Yến.
"Hả? Gọi chị gì chứ, cứ gọi tôi là Tiểu Từ được rồi." Chị Từ tai thật nhạy.
"Tiểu Từ, tôi đã nghe danh từ lâu, chị cũng rất có khí chất." Lý Thần Yến chìa tay ra.
Chị Từ hai tay bắt lấy, mãi mới buông.
Tôi vội vàng ngắt lời họ và giới thiệu Lý Thần Yến: "Đây là giám đốc Trương và giám đốc Triệu của Tư Tiết."
Sau khi xã giao một hồi, người Tư Tiết mãi không chịu vào việc chính, hễ nhắc đến phương án là họ lại bắt đầu mời rượu.
Mỗi lần họ định chuốc rượu Lý Thần Yến, tôi liền giơ ly lên: "Hôm nay Lý tổng của chúng tôi dạ dày không khỏe, để tôi uống thay."
Lý Thần Yến định đứng dậy, nhưng tôi giữ chặt lấy anh, hôm đó anh nôn đến vậy, dạ dày còn yếu, tôi không muốn lại phải mua thuốc cho anh.
Sau đó Lý Thần Yến thấy tôi uống mấy vòng liền, mới khen chị Từ mấy câu, cô ấy mới chốt phương án cuối cùng.
12
Lợi dụng lúc Lý Thần Yến tiễn họ ra ngoài, tôi vội bám vào thùng rác nôn ọe. Ban đầu định cố gắng nhịn đến nhà vệ sinh, nhưng không chịu nổi.
Anh bước vào, nhìn thấy tôi tựa vào ghế, liền đưa cho tôi một ly nước.
“Cả buổi tối cứ không cho tôi uống, giờ thì tự mình uống đến mức bị tổn thương à?”
Tôi liếc anh một cái, “Tôi có bị tổn thương thì cũng không thể đến mức phải uống thuốc dạ dày như anh.”
“Được rồi, em giỏi lắm. Đi nào, tôi đưa em về.”
“Trước khi đi, tôi muốn hỏi anh một câu.” Tôi nhìn anh với ánh mắt lờ mờ.
Anh gật đầu.
“Hôm đó, anh biết Thẩm Trường Phong sẽ gặp bố mẹ tôi, nên mới gọi anh ta đi công tác đột xuất? Còn cố tình đặt quần lót vào vali của anh ta?”
“Đúng.”
“Anh biết anh ta thích đàn ông từ khi nào?”
“Một ngày trước khi điều anh ta về bộ phận của tôi.”
“Vậy nên anh cố ý để anh ta thích anh, để chúng tôi chia tay?”
“Dù sao cũng là bạn học, không thể đứng nhìn cô bị lừa được đúng không?”
Chỉ là bạn học, chỉ vậy thôi. Không biết là vì tôi đã hơi say, hay vì anh quá giỏi che giấu cảm xúc, tôi không thấy trên gương mặt anh biểu hiện gì cả.
Tôi nói nhẹ nhàng: “Xem ra tôi còn phải cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Tôi tức đến mức mặt mày xanh lét, dạ dày lại bắt đầu cuộn trào. Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn thêm một lượt nữa, rồi bước ra thấy anh đang đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh.
“Đỡ hơn chưa?”
“Không sao, đi thôi, làm phiền anh đưa tôi về rồi.”
Lên xe anh, tôi điều chỉnh ghế ngả ra phía sau, nằm xuống, đầu đau như búa bổ. Anh lấy một chiếc chăn đắp lên người tôi, “Ngủ một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi.” Anh còn chu đáo mở nhạc nhẹ nhàng để ru ngủ.
“Vậy thì làm phiền Lý tổng rồi.”
Thực tế, tôi hoàn toàn không ngủ được. Tôi nheo mắt nhìn góc nghiêng của anh, nhớ lại cảnh năm đó ở cổng sau trường học, anh ôm tôi vào lòng và hôn tôi. Đó là nụ hôn đầu của tôi, tôi không biết cách đáp lại, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt. Tôi mãi mãi nhớ lần đó trong đầu tôi như bùng nổ, trái tim dường như muốn nhảy ra ngoài.
“Lý Thần Yến.” Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Ừ?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi.
“Khi đó, anh thật sự chỉ là chơi đùa với tôi thôi sao?”
“Gì cơ? Tôi không nghe rõ.” Anh tắt nhạc.
Nhưng tôi lại đột nhiên tỉnh táo lại một chút, “Tôi hỏi anh còn bao lâu nữa thì đến?”
“Sắp đến rồi.”
Tôi gấp chiếc chăn lại, định đặt lên ghế sau. Anh lại lái xe vào khu chung cư tôi ở, đỗ dưới tầng nhà tôi.
“Tôi đưa em lên.” Anh tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe mở cửa giúp tôi.
“Không, không cần!” Tôi bật dậy, vội mở cửa xe bước xuống. Nhưng suýt chút nữa không đứng vững, may mà bám được vào gương chiếu hậu.
Anh bước tới đỡ tôi, “Tôi đưa em lên.”
Vào trong thang máy, không khí lại trở nên ngượng ngùng. Anh có định vào nhà ngồi chơi một chút không? Nhà tôi thì lộn xộn quá.
Tôi lôi chìa khóa ra, cố nhét vào ổ nhưng mãi không được. Anh cầm lấy chìa khóa, chỉ trong một giây đã nhét vào và xoay mở cửa.
“Cảm ơn Lý tổng, tôi không tiễn anh nữa.” Tôi thúc giục anh mau về.
“Tôi khát, muốn uống nước.”
Tôi không mấy vui vẻ mở cửa, làm một động tác mời vào.
“Xin lỗi, chỉ có dép màu hồng thôi.”
Trong lúc anh thay dép, tôi chạy vào phòng khách, mang đống quần áo bừa bộn trên ghế vào phòng. Khi tôi quay lại, thấy anh đã ngồi trên ghế sofa, còn cầm lấy con thú nhồi bông của tôi để nghịch.
Tôi rót một ly nước đặt trước mặt anh, “Nhà hơi lộn xộn, Lý tổng đừng để ý nhé.”
“Tôi muốn dùng nhà vệ sinh.”
“Không được!” Tôi không nghĩ ngợi mà từ chối ngay, nhà vệ sinh còn có đồ lót của tôi treo trên giá, tuyệt đối không thể để anh vào.
“Em muốn tôi nhịn chết à?”
Thật sự không biết nói sao, anh là một người lãnh đạo, anh có thể có chút giới hạn được không?
“Vậy anh đợi tôi một chút.”
Tôi chạy vào thu dọn hết những thứ không thể để anh nhìn thấy vào phòng ngủ, rồi mới ra hiệu cho anh vào.
Anh ra khỏi nhà vệ sinh rồi lại ngồi xuống sofa, không có ý định đi về. Trời ạ, đã gần mười một giờ rồi đấy. Anh không cần quẹt thẻ điểm danh khi đi làm, tôi mà đi muộn thì bị trừ lương đấy.
“Tôi đói, muốn ăn mì.” Anh chỉ vào hộp mì trên bàn.
Tôi biết hôm nay anh không ăn nhiều, mì đặt ở đó tôi cũng không thể từ chối.
Tôi cũng đói, mở hai hộp mì và ngồi cùng anh ở bàn ăn.
“Lý tổng đã kết bạn với tất cả mọi người trong nhóm, duy chỉ không kết bạn với tôi, là vì anh có ý kiến gì với tôi à?” Tôi vừa ăn vừa hỏi.
“Tôi đợi cô kết bạn với tôi.”
“Nếu tôi không kết bạn với anh, anh định liên lạc với tôi qua email mãi sao?”
“Ừ.”
Anh đúng thật là giỏi.
“Ăn xong rồi phải không, tôi buồn ngủ rồi, anh có thể đi được rồi.” Tôi cầm lấy bát của anh.
Anh gật đầu, bước ra cửa. Khi cánh cửa đóng lại, tôi bước tới nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, thấy anh đứng ở thang máy nhìn điện thoại.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!