01.
Tôi là người trong lòng của Thiệu Trầm, hắn là mối tình đầu chia tay trong lặng lẽ của tôi.
Mạnh Vãn Ngu là một nữ diễn viên nổi tiếng, là chim hoàng yến của Thiệu Trầm, cúng chính là— thế thân của tôi.
Ngoại hình của cô ta giống tôi sáu bảy phần, nhưng tính cách của chúng tôi lại khác nhau một trời một vực.
Khi bọn họ bắt đầu, cô ta cho rằng đây là tình cảm xuất phát từ một phía.
Cô ta cho rằng hắn ta đồng ý, chỉ vì cô ta có ngoại hình giống tôi mà thôi.
Tất nhiên Mạnh Vãn Ngu yêu Thiệu Trầm, trên đời này, so với đàn ông thì phụ nữ rất khó thoát khỏi một chữ tình.
Nhưng cô ta rất biết cách kiềm chế, trong lòng cô ta biết rất rõ, nếu tôi quay về thì trong lòng Thiệu Trầm sẽ không còn vị trí cho cô ta nữa.
Cô ta vừa tỉnh táo nhưng lại vừa đắm chìm trong thứ tình yêu đó.
Khi Thiệu Trầm chuyển đổi hết tài sản sang tên của cô ta, lúc này cô ta cũng hiểu được ý của Thiệu Trầm là gì.
Cô ta lấy tiền, rời đi một cách thản nhiên không chút lưu luyến.
Xem như là tỉnh táo giữa dòng đời này.
Trong mắt cô ta, tôi là ánh trăng trên trời Thiệu Trầm muốn mà không có được, là kẻ thắng cuộc trong tình yêu thế thân của cô ta,
Tất nhiên cô ta sẽ không thể tha thứ cho những sự khinh thường và không kiên nhẫn mà Thiệu Trầm từng đối xử với cô ta trong những năm tháng trước kia.
Còn Thiệu Trầm thì sao?
Phần lớn trong những bộ theo đuổi vợ, loại người như hắn đều là kiểu không thèm để ý lúc đầu, sau đó thì nhanh chóng tỉnh ngộ, và cuối cùng thì vô cùng đau khổ.
Còn người trong lòng như tôi thì chẳng là gì cả.
Nhưng bọn họ đã tính sai một chuyện.
Xích mích tình cảm của bọn họ thì liên quan gì đến tôi?
Tôi có tiền, có nhan sắc, có quãng thời gian đẹp đẽ.
Bọn họ dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đi dây dưa với một tên đàn ông đi tìm thế thân của mình?
Dùng hành động đối với người thứ ba để làm nổi bật lên hành động tình cảm của hai người bọn họ,
Đối với tôi mà nói, hành động này đúng là— Có lỗi với sức nặng của hai chữ "tình yêu".
02.
Lần đầu tiên tôi và Mạnh Vãn Ngu gặp nhau, là lúc cô ta vừa lên nhận thưởng ở một buổi lễ,
Dạ phục màu xanh nhạt làm tôn lẻ vẻ thanh cao thoát tục của cô ta, là một vẻ đẹp rất điềm tĩnh thanh lịch.
Lúc cô ta nhìn thấy tôi, ánh mắt rất bình tĩnh.
Thật ra cô ta giấu rất kỹ, nhưng gia thế của tôi khiến tôi rất hay nhìn mặt đoán ý,
Cho nên vẻ bàng hoàng cùng sự mất mát lóe lên trong đáy mắt của cô ta, cũng bị tôi phát hiện trong lúc lơ đãng.
Giọng nói của cô ta rất hay, nói chuyện từ tốn, thủ thỉ êm tai.
Tôi và cô ta lịch sự chào nhau một cái, nhưng cô ta lại kêu tôi lại.
Tôi tò mò quay đầu nhìn cô ta,
Nghe cô ta nói, tôi mới biết cô ta hiểu lầm tôi.
"Chị... chị Lâm Sơ, chị không cần lo lắng, tôi sẽ thu dọn rồi rời khỏi biệt thự Tây Uyển ngay."
Nghe vậy tôi không nói gì, cũng bởi vì có hơi bất ngờ nên không biết phải nói gì.
Dù sao thì tôi cũng chưa từng gặp phải trường hợp này.
Chỉ còn cách duy trì nụ cười lịch sự trên mặt, mỉm cười với cô ta.
Nhưng ánh mắt thản nhiên của tôi tựa hồ như khiến cô ta có chút chật vật và bất an, cô ta nắm chặt góc váy.
Sau này tôi mới biết, lúc đó cô ta nghĩ— Những năm qua, tình yêu mãnh liệt của cô ta không được hồi đáp, còn tôi, chỉ cần đứng một chỗ đó thôi thì có thể giành chiến thắng ngay lập tức.
Thật ra sự gặp gỡ của tôi và cô ta, chỉ là một việc hết sức tình cờ.
Tôi được bạn mời đến tham gia hoạt động,
Nhưng trong lòng Mạnh Vãn Ngu lúc này, thì tôi lại đặc biệt đến đây vì cô ta.
Những suy nghĩ này khiến cô ta mất đi tự tôn của mình.
Thấy tôi không nói tiếng nào, cô ta đứng lên lịch sự chào tạm biệt, xoay người rời đi.
Cô ta sợ mình sẽ thất thố trước mặt tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn gọi cô ta lại, định nói rõ với cô ta, "Cô Mạnh, có một số chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi, đừng nghĩ nhiều."
Cô ta khách sáo cảm ơn tôi một tiếng, xem như là nhận được ý tốt của tôi,
Nhưng nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt của cô ta, tôi biết, cô ta nghe không hiểu gì cả.
Hoặc có thể nói là, cô ta không muốn hiểu.
Mà tôi cũng thật sự không hiểu được, tại sao một cô gái không thiếu thứ gì như cô ta, lại vì một tên đàn ông mà trở nên thiếu tự tin như vậy.
03.
Tôi và Thiệu Trầm từng có một đoạn tình cảm trong quá khứ.
Nhưng đó đã là chuyện của thời sinh viên rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi phải "chịu tang ba năm" với đoạn tình cảm này.
Cho nên, khi nghe bạn bè nói, Thiệu Trầm tìm một cô bạn gái có ngoại hình giống tôi, khiến tôi ít nhiều cũng có chút "không nói nên lời".
Sự "không nói nên lời" này, không phải vì tôi vẫn còn nhớ nhung Thiệu Trầm,
Mà là vì cảm thấy, rõ ràng là đàn ông không kiềm chế được bản thân, mà còn cố tình tìm một lý do thâm tình để ngụy biện cho sự lăng nhăng của mình.
Nhưng phần lớn mọi người đều không nghĩ như vậy, bọn họ nói: "Lâm Sơ, ghen tỵ với cô thật đó, có thể khiến kiểu đàn ông như Thiệu Trầm nhớ thương khôn nguôi."
Chỉ mình tôi cảm thấy, hắn dùng danh nghĩa của tôi để dày vò tình cảm của một cô gái khác, khiến tôi cảm thấy hết sức xui xẻo.
Cho nên, hắn nhớ nhung tôi, hắn si mê tôi, đi tìm một thế thân của tôi.
Thì tôi không thể quay trở lại cuộc sống trước kia nữa sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!