04.
Nhưng một khi đã gặp xui xẻo, thì có uống nước lạnh cũng bị mắt răng.
Sau lần này, tôi và Thiệu Trầm lại dính dáng đến nhau.
Nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất máu chó.
Đối với gia thế của chúng tôi mà nói, thì tất nhiên sẽ có liên hôn thương mại,
Chuyện này làm tôi rất khó vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Trong chuyện kinh doanh của người trưởng thành, xã giao có lệ, không đắc tội với nhà có quyền thế, đây là phẩm chất cơ bản nhất.
Nhưng Mạnh Vãn Ngu không kinh doanh, không hiểu được những "đạo đức giả" của chúng tôi, hơn nữa cô ta còn bị tình yêu bi thương của mình làm cho mê muội.
Cô ta chỉ biết, cô ta đã đợi Thiệu Trầm rất lâu, nhưng hắn lại "ở cùng" với người trong lòng như tôi.
Còn Thiệu Trầm, xem chừng là hồ đồ nhưng lại giả vờ thông suốt, hắn cho rằng mình đang ở cùng với "người trong lòng" trước kia.
Lúc này chỉ có tôi và Thiệu Trầm nói chuyện với nhau, cũng không hề hòa hợp và tốt đẹp như những gì Mạnh Vãn Ngu nghĩ.
Cho dù tôi phản đối mối liên hôn này, nhưng tôi cũng không thể đưa ra lời từ chối,
Vì nó sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của ba mẹ và các mối quan hệ bên ngoài đối với tôi, ảnh hưởng đến kế hoạch làm ăn kinh doanh của tôi.
Tôi không muốn dây dưa triền miên với bọn họ, cũng không muốn vô duyên vô cớ đi làm người bảo vệ cho tình yêu của bọn họ.
Nhưng Thiệu Trầm, không chỉ là một người có ngoại hình đẹp, tính tình kiêu ngạo, khiến phụ nữ phải chết mê chết mệt.
Mà hắn còn là một thương nhân.
Hắn không đồng ý từ hôn.
Hắn và Mạnh Vãn Ngu tự gắn cho tôi kịch bản người trong lòng như "một điều hiển nhiên",
Dùng vẻ mặt thâm tình như lúc còn yêu đương với tôi nói: "Lâm Sơ, tôi sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Tôi nhất thời cạn lời, một là bị hắn chọc tức, hai là tôi cảm thấy vô cùng xui xẻo.
Nhưng bất luận là tôi thuyết phục thế nào, tôi không chịu kết hôn, thì đều bị hắn vòng vèo trở lại ban đầu.
Hắn nói bóng nói gió, cuối cùng thì ý của hắn là—
Cho dù hắn rất thích Mạnh Vãn Ngu đi nữa, thì hắn cũng biết rõ thân phận và địa vị của mình, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với Mạnh Vãn Ngu, vì hắn biết bản thân mình muốn gì.
Còn tôi, là đối tượng kết hôn thích hợp nhất của hắn.
Đối với hắn, thì tôi là hữu ích nhất, chuyện này thì không còn gì để nghi ngờ.
Hắn cũng biết, chuyện tình cảm của tôi trước giờ đều rất sạch sẽ, dù sao chúng tôi cũng từng yêu nhau ba năm.
Trong giới của chúng tôi, không ai có thể làm chủ hôn nhân của mình, hôn nhân chỉ là một hình thức giao dịch khác mà thôi.
Chỉ cần thể hiện được bản lĩnh của mình, lúc riêng tư thì phần ai làm việc nấy, đây là chuyện rất thường gặp.
Cho nên, hắn giải quyết những rắc rối của Mạnh Vãn Ngu, chẳng qua chỉ là để cho tôi thấy.
Hắn muốn nói tôi biết, Lâm Sơ, em nhìn đi, tôi đã cho em đủ thể diện mà em cần có, cho nên em đừng quậy nữa, không thể từ chối mối hôn sự này.
Khiến tôi nhớ lại hắn của tám năm trước, cũng là kiểu tự phụ như vậy mà nói với tôi: "Lâm Sơ, em rời khỏi tôi thì em nhất định sẽ hối hận cả đời."
hắn có hối hận không thì tôi không biết, dù sao thì tôi cũng không hối hận.
Cuộc trò chuyện này kết thúc không mấy vui vẻ.
05.
Câu trả lời thỏa đáng mà hắn nói, chính là cho Mạnh Vãn Ngu một khoảng tiền bồi thường.
Cho mọi người thấy một cảnh, người trong lòng quay về, còn thế thân thì quả nhiên là cảnh tượng của thế thân.
Mạnh Vãn Ngu rất thích Thiệu Trầm, gần như là thích đến nỗi đánh mất bản thân.
Cô ta chưa từng được Thiệu Trầm công khai, cũng phải làm quen với những tin đồn của hắn và các cô gái khác.
Nhưng chỉ với một câu, hắn và những cô gái đó chẳng qua chỉ là góp vui lấy lệ, thì có thể khiến Mạnh Vãn Ngu cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn năm năm.
Từ lúc hai mươi tuổi, đến hai mươi lăm tuổi,
Thanh xuân của một cô gái, còn được bao nhiêu cái năm năm nữa.
Lúc bọn họ ở bên nhau, Thiệu Trầm luôn thỏa mãn những nhu cầu vật chất của cô ta, nhưng lại không đủ kiên nhẫn với cô ta.
Không quan tâm đến sở thích của cô ta, không quan tâm cô ta đã đợi mình bao lâu.
Vì Thiệu Trầm biết, Mạnh Vãn Ngu thích hắn, thích đến nỗi cam tâm tình nguyện.
Thích đến nỗi khiến hắn cảm thấy, cho dù hắn có đối xử với cô ta như thế nào, cô ta vẫn sẽ luôn thích hắn.
Đối với cô ta, hắn luôn nắm chắc phần thắng.
Cho nên, chẳng qua hắn chỉ là ỷ vào sự yêu thích của cô ta đối với mình mà thôi.
Lúc rời đi, tôi có mục đích mà dùng câu hỏi Thiệu Trầm hỏi tôi để hỏi ngược lại hắn: "Anh không hối hận sao?"
Hắn bình thản đặt ly trà xuống, dường như là nhìn thấu hết tất cả, trả lời: "Tôi biết mình đang làm gì."
Tôi mỉa mai ừm một tiếng, không nói gì, xoay người rời đi.
06.
Từ ngày Mạnh Vãn Ngu cầm tiền rời đi không chút lưu luyến,
Tôi bắt đầu xem kịch hay.
Cho dù là Thiệu Trầm trên tầng thượng dưới pháo hoa chói sáng tỏa ra bốn phía ở tiệc rượu,
Hay là Thiệu Trầm lúc nào cũng nhìn vào điện thoại,
Đều như để lộ ra hai chữ— sốt ruột.hh
Dường như hắn không nghĩ ra, tại sao trước nay hắn điều kiểm soát mọi thứw aware rất tốt, Mạnh Vãn Ngu mà hắn tự tin là không thể rời xa hắn được lại ra đi một cách dứt khoát như vậy.
Lúc đầu, sự tự phụ và tự tin của hắn khiến hắn không chút quan tâm gì.
Sau này, vào một đêm không ngủ được, hắn điện thoại cho Mạnh Vãn Ngu,
Lúc hắn đang tìm lý do thích hợp cho cuộc điện thoại này, thì đầu bên kia truyền đến một giọng nữ cứng nhắc.
—Hắn bị chặn rồi.
Lúc này hắn không biết bản thân đang tức giận nhiều hơn hay là đang hoảng loạn nhiều hơn.
Hắn cho người điều tra lịch trình gần đây của Mạnh Vãn Ngu,
Phát hiện, khi rời đi, không những cuộc sống của cô ta rất tốt mà sự nghiệp cũng ngày càng phát triển.
Lúc còn ở bên Thiệu Trầm, Thiệu Trầm chưa từng chủ động cho cô ta bất kỳ vai diễn hay tài nguyên tốt nào,
Vì trong mắt Thiệu Trầm, cô ta không đủ giá trị thương mại.
Mạnh Vãn Ngu cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ là mỗi ngày đều lặp lại như vậy, thì vết thương chưa lành đó lại như bị xát muối vào.
Mạnh Vãn Ngu rời khỏi Thiệu Trầm, được một nhà sản xuất lớn để ý đến, trở thành nữ chính trong một bộ đại nam chủ.
Nam chính hơn cô ta một phiên là một diễn viên giỏi, tên là Lục Sanh,
Dường như cậu tah có chút ý tứ với Mạnh Vãn Ngu, chuyện này khiến Thiệu Trầm không hài lòng.
Thế là, hắn lấy thân phận là nhà đầu tư của tập đoàn nhà họ Lâm chúng tôi để xuất hiện ở đêm liên hoan khai máy.
Nhưng khi tôi nhận được điện thoại Mạnh Vãn Ngu gọi đến, cô ta uyển chuyển bảo tôi đến đón Thiệu Trầm đã say về, ít nhiều gì tôi cũng cảm nhận được sự mạo phạm.
Từ sau khi về Bắc Kinh, tôi chỉ mới gặp mặt hai người này vài lần mà thôi.
Hai người bọn họ cứ tùy tiện thêm vai diễn cho tôi vào “vở kịch tình yêu”, khiến tôi cảm thấy khó chịu mà chau mày.
Mới bắt đầu, tôi còn có chút đồng cảm với Mạnh Vãn Ngu,
Cảm thấy một cô gái tốt như cô ta, mà lại không may vướng vào Thiệu Trầm,
Cũng cảm thấy thương xót cho cô ta.
Nhưng những cô gái đắm chìm trong tình yêu thì khuyên không được, bảo cũng không nghe.
Hơn nữa, trong mắt cô ta, tôi chính là tình địch, tôi càng không thể nào khuyên bảo cô ta.
Nhưng Mạnh Vãn Ngu của lúc này, cho rằng bản thân đã tỉnh táo, quyết định không yêu Thiệu Trầm nữa
Nhưng lúc vô thức, cô ta lại cho rằng tôi sẽ có những hành động mập mờ không rõ với Thiệu Trầm, khiến cho tôi có sự phản cảm không nói nên lời.
Giọng cô ta bình thản, nói mình và anh Thiệu không có quan hệ gì cả, mong tôi đưa hắn đi, làm ra một bộ dạng rất thoải mái tự nhiên.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Lâm Sơ tôi?
Cô ta vẫn dùng chất giọng mềm mại nhẹ nhàng nói gì đó,
Nhưng tôi không nghe lọt tai chữ nào cả, cúp máy ngang xương.
Chuyện này khiến tôi nhớ đến khoảng thời gian lúc vừa về nước.
Nhiều năm rồi mới quay trở lại Bắc Kinh, nên tôi không mấy quen đường xá ở đây,
Cộng thêm với trời mưa trong đêm, xe bị chết máy,
Tôi gửi một câu trong nhóm wechat, “Ai ở gần đây, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không.”
Nhưng không biết là ai nhiều chuyện, đã nói với Thiệu Trầm.
Tôi khó hiểu nhận điện thoại của hắn, còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe giọng nói căng thẳng của hắn: “Tiểu Sơ đừng sợ, em đứng yên ở đấy, tôi đến đón em ngay!”
Kỳ lạ thật.
Nhưng nghe nói, ngày hôm đó sau khi Thiệu Trầm cúp máy, nhanh chóng thu xếp, lấy chìa khóa và chạy đi trong màn đêm mưa xối xả.
Để lại Mạnh Vãn Ngu cùng chiếc bánh sinh nhật tuổi hai lăm,
Ngồi rất lâu trong phòng khách dưới không khí ẩm ướt trong đêm gió…
Còn tôi thì sao? Tôi sẽ đợi hắn sao? Sẽ cảm động với những hành động của hắn?
Tất nhiên là không, vì tôi đã sớm qua cái tuổi sẽ cảm động vì những chuyện nhỏ nhặt đó rồi.
Tôi đã tìm được người có thể giúp tôi từ khi hắn cúp máy rồi,
— Anh trai của Thiệu Trầm, Thiệu Đàm.
Ngồi trên xe Thiệu Đàm, tôi nhận lấy khăn tay mà anh đưa, lâu đi những giọt nước mưa dính trên tóc, nhịn không được mà mỉa mai: “Hình như em trai anh bị bệnh nặng lắm rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!