07
Cúp điện thoại của Mạnh Vãn Ngu,
Tất nhiên tôi cũng sẽ không nhận điện thoại của Thiệu Trầm.
Thậm chí ngay một giây sau, tôi đã quên luôn chuyện này.
Thiệu Trầm cũng sẽ không nhớ đến tôi,
Vì cảnh uống say này là hắn cố ý làm cho Mạnh Vãn Ngu thấy.
Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn mê man gọi tên của Mạnh Vãn Ngu.
Giống như cảnh hồn bay phách lạc thổ lộ tình cảm thật sự của mình khi say.
Hắn tự tin là Mạnh Vãn Ngu yêu hắn, sẽ không bỏ mặc hắn, hắn phải làm để cả đoàn phim nhìn thấy,
Thậm chí là nam chính của bộ phim, Lục Sanh.
Nhưng kết quả của đêm hôm đó, không giống như hắn mong đợi.
Vì Mạnh Vãn Ngu cũng chỉ lấy túi của mình, bước đi trên đôi giày cao gót, không hề ngoáy đầu lại, rời đi một mạch
Thiệu trầm trong lòng không thoải mái, lạnh mặt xuống, dọa những người có mặt ở đó không dám thở mạnh.
Đến lúc này, Thiệu Trầm vẫn cho rằng Mạnh Vãn Ngu đối xử với hắn như vậy, chỉ là đang giận dỗi hắn thôi.
Còn hắn, chỉ cần nhẫn nại dỗ cô ta một chút, thì Mạnh Vãn Ngu yếu hắn đến quên mất bản thân mình cũng sẽ sớm quay về bên cạnh hắn.
Mạnh Vãn Ngu lúc đầu, quả thật không hề giống như những gì cô ta đã nói và làm, không thể quên được Thiệu Trầm, không thể đoạn tuyệt quan hệ với Thiệu Trầm.
Dù sao cũng là người mà cô ta đã yêu năm năm,
Cô ta vẫn còn một tia hy vọng với hán.
Giống như những gì tôi nói trước đó, khi một người chìm đắm quá sâu vào tình yêu, thì sẽ không khống chế được bản thân, sẽ không kìm lòng được mà nhớ đến người đó.
Vì vậy, khi tôi dùng thân phận là một nhà đầu tư chân chính đến thị sát đoàn làm phim,
Mạnh Vãn Ngu lại lần nữa “xem như điều hiển nhiên” là tôi đến để ra uy với cô ta.
Thật ra lúc đầu tôi cũng đã từng nghĩ có nên giải thích với cô ta hay không,
Cho đến khi tôi nhìn thấy ánh mắt ấm ức, không cam lòng lại mang theo chút ngưỡng mộ của cô ta,
Thì tôi biết, có giải thích cũng vô dụng.
Trong mắt cô ta, những lời giải thích của tôi cũng sẽ biến thành một hình thức khiêu khích.
Mà tôi thật sự cũng không phải đến đây vì cô ta,
Trùng hợp là bây giờ giá trị thương mại của cô ta đã đủ, nên mới cảnh chúng tôi lại gặp nhau lần nữa.
Nhưng trên đời này, thứ không thể thiếu đó chính là những tin đồn nhảm,
Cộng thêm với khuôn mặt có bảy tám phần giống nhau của chúng tôi.
Những người mang ánh mắt thăm dò và thì thầm to nhỏ, giống như một chiếc gai sắc nhọn, lại lần nữa đâm vào tim Mạnh Vãn Ngu.
08
Tôi đến đoàn làm phim thị sát, là vì lợi nhuận đầu tư,
Còn Thiệu Trầm đến, là có ý đồ riêng.
Nhưng loại người như hắn, khi không chịu chấp nhận nội tâm của mình, sẽ luôn tìm cho mình một lý do nào đó để ngụy biện,
Giống như hắn từng tìm đến Mạnh Vãn Ngu, cứ nhất quyết phải gắn cho người ta cái mác là một kẻ thế thân.
Vì vậy, khi hắn gọi tên của tôi, bảo tôi đến, tôi liền biết, hắn lại tái phát bệnh “thiểu năng” nữa rồi.
Tôi hít thở sâu một hơi, trong lòng không ngừng cố gắng nhắc nhở bản thân— không thể vạch trần bộ mặt thật của hắn, không thể vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Sau đó dùng một nụ cười giả tạo để đáp lại lời chào hỏi của hắn.
Nhưng nhà sản xuất phim là một tên ngốc, ông ta không nhìn ra con sóng ngầm của tôi và Thiệu Trầm.
Cũng không nhìn thấy ánh mắt như muốn bay lên người Mạnh Tử Nghĩa của Thiệu TRầm.
Ông ta tặng cho chúng tôi những lời chúc phúc tốt đẹp mà ông ta đã học trong cả đời này,
Mỗi một câu ông ta nói ra, thì khuôn mặt của Mạnh Vãn Ngu ở bên cạnh lại trắng ra một tông.
Đến khi cô ta không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi, tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi rời đi trước.”
Cô ta đi rất vội vàng, vội đến nỗi không chú ý đến nữ phụ đang cố ý dơ một chân ra,
Thế là cả hai chúng tôi đều ngã xuống, đau đến nỗi tôi phải cắn răng chịu đựng.
Lúc đó mọi thứ rối tung lên.
Nhưng lúc đó Thiệu Trầm lại gọi tên tôi, vô thức muốn đến giúp đỡ tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự không chịu nổi nữa,
Cái gì mà thể diện của nhà có quyền có thế chứ, cái gì mà cần phải biết lễ nghĩa chứ.
Lúc đó tôi không muốn nghĩ đến những thứ đó nữa, theo phản xạ mạ hất tay Thiệu Trầm đang vươn đến,
Khiến sắc mặt hắn trông rất khó coi, suýt chút nữa là hắn không kiểm soát được “mặt nạ giả dối” của mình.
Sau khi những người có mặt ở đó vươn tay ra đỡ tôi dậy.
Thiệu Trầm mới dời tầm mắt mà hắn nhịn đã lâu nhìn sang Mạnh Vãn Ngu đang bị ngã bên cạnh.
Nhìn cô ta bằng vẻ mặt không vui, lời nói ra cũng vô cùng lạnh lẽo: “Cô đang làm gì vậy? Sao còn chưa chịu xin lỗi Lâm Sơ.”
Mạnh Vãn Ngu thoáng chốc cứng đờ, lông mi rũ xuống khẽ run, chân đi xiêu vẹo.
Cô ta không ngờ đến, đều ngã như nhau, đều bị thương như nhau, nhưng Thiệu Trầm lại chỉ quan tâm đến tôi, ngược lại lại chỉ trích cô ta.
Tôi đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vẫn luôn mắng chửi Thiệu Trầm, nhìn hắn lại dùng danh nghĩa của tôi để làm tổn thương Mạnh Vãn Ngu.
Mạnh Vãn Ngu ấp úng cả buổi, mà sau khi mở miệng vừa định gọi tên của tôi, tôi liền dơ tay ngăn lại.
Tôi quét mắt nhìn ánh mắt của những người xung quanh một vòng, những người đối mặt với tôi đều lần lượt cuối đầu,
Ánh mặt bọn họ nhìn ba người chúng tôi có thể gọi là trông mòn con mắt,
Còn tôi, không muốn làm con khỉ trong rạp xiếc để người khác thưởng thức nữa.
Tôi lại nhịn lần nữa, ban đầu là xuất phát từ sự đồng cảm với Mạnh Vãn Ngu,
Bây giờ xem ra, có một câu nói quả không sai, người đáng thương thì chắc chắn phải có chỗ đáng ghét.
Sự im lặng của tôi không phải là lý do để Thiệu Trầm và Mạnh Vãn Ngu lôi tôi vào cái sự đúng sai này của bọn họ.
Còn có—
Trước cái nhìn chằm chằm của những người xung quanh, cùng với sự kinh ngạc của Thiệu Trầm, tôi đi đến trước mặt nữ phụ đang đứng xem kịch phía sau lưng hắn.
Cô ta tưởng rằng mình đã giấu rất kỹ ý đồ của mình, cười với tôi một nụ cười hàm chứa ý nghĩa “cô hiểu mà”.
Giống như đang ám thị cho tôi: “Mau nhìn đi, cô Lâm à, tôi đang giúp cô trừng trị tiện nhân cướp đàn ông của cô đó.”
Tôi tất nhiên cũng phải lịch sự đáp lại nụ cười đó của cô ta,
Sau đó vung thẳng tay, khi cô ta đang hét lên thì đẩy cô ta xuống hồ bơi ở phía sau,
Lạnh lùng nói với cô ta: “Cô bị cấm phát sóng rồi.”
Chuyện vẫn chưa xong, tôi xoay người lại, đối mặt với Thiệu Trầm, Mạnh Vãn Ngu và cả người sản xuất, nói với bọn họ: “Nhà họ Lâm sẽ rút vốn đầu tư cho bộ phim này.”
Để lại ba người trố mắt nhìn nhau, đứng ngay ngốc tại chỗ.
Tất nhiên sẽ có người hỏi, Thiệu Trầm có tiền như vậy, tôi rút vốn đầu tư thì lẽ nào hắn không đầu tư cho Mạnh Vãn Ngu sao?
Nhưng tiếc rằng, cho dù hắn có là Thiệu Trầm đi nữa, trong tình huống hai nhà đã chắc như đinh đóng cột là sẽ liên hôn với nhau,
Hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà khiến đôi bên khó xử,
Đây chính là hiện thực.
Không phải Thiệu Trầm anh mượn danh nghĩa của nhà tôi để đi thăm Mạnh Vãn Ngu sao?
Không phải Mạnh Vãn Ngu cô cảm thấy sau khi bản thân rời khỏi Thiệu Trầm, thì có thể trở thành diễn viên chính, có thể độc lập và tỏa sáng sao?
Một tên đàn ông không chịu hủy hôn, mượn danh nghĩa của người trong lòng là tôi, không hiểu được lòng minh,
Một người phụ nữ luôn tự ti, lại cảm thấy người trong lòng như tôi suốt ngày nhắm vào cô ta,
Vở kịch này của hai người, xin lỗi, tôi không nhận nổi.
Tôi chỉ là một thương nhân, không phải là một nhân vật phụ chứng kiến tình cảm của hai người.
09
Từ đó tôi không xuất hiện nữa, không quan tâm, không coi trọng, từ sau khi nguyên tắc ba không này xuất hiện,
Câu chuyện theo đuổi vợ của Thiệu Trầm và Mạnh Vãn Ngu đã bị đứt đoạn.
Tôi không có ở đó, Thiệu Trầm không còn lý do nào để lấy tôi ra làm tổn thương Mạnh Vãn Ngu,
Mạnh Vãn Ngu không bị hắn làm tổn thương, nhưng cũng không tỉnh táo lắm.
Hai người nhất thời loạn hết lên, không phải gặp, mà cũng không phải không gặp.
Sau này, cũng không biết Thiệu Trầm dùng cách nào mà lại có thể đưa Mạnh Vãn Ngu quay về.
Tôi không nhịn được mà cảm thán, Mạnh Vãn Ngu nhận được công việc cũng tốt đó, có tiền rồi, địa vị cũng cao rồi, ít nhất thì Thiệu Trầm cũng không nói cô ta chỉ là thế thân nữa.
Nhưng con người mà, là một loại động vật rất khó làm hài lòng.
Lúc đầu, Mạnh Vãn Ngu chỉ mong cầu bản thân có thể ở bên cạnh Thiệu Trầm là đủ,
Nhưng sau này, cô ta cảm thấy bản thân không thể sa vào cảnh như vậy được, cho dù có yêu một người thế nào đi nữa, cũng không thể làm thế thân.
Thế là cô ta thà làm miếng ngọc nát chứ không làm chiếc bình bằng sứ còn nguyên vẹn, nhất quyết đòi rời đi.
Nhưng còn Thiệu Trầm, hắn ta không biết nói tiếng người.
Hơn nữa, giống như tôi và anh trai hắn đều đồng tình, hắn có bệnh trong người.
Rốt cuộc thì người thế nào mới không hiểu rõ được lòng mình?
Là có thứ gì tẩy não hắn, khiến hắn cảm thấy người hắn thích là tôi, chứ không phải Mạnh Vãn Ngu sao?
Suy nghĩ này của hắn và mong muốn của Mạnh Vãn Ngu cứ như hai đường thẳng song song không cắt nhau, hai người nào là cãi nhau nào là làm ầm ĩ với nhau.
Cãi nhau đến nỗi Thiệu Trầm buông ra lời cay đắng: “Mạnh Vãn Ngu, em sẽ hối hận.”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!