10
Vì để chứng mình lời nói của mình, Thiệu Trầm bận bịu với các hạng mục, cũng thường xuyên tới lui nhà tôi,
Đều này vô hình trung khiến cho trưởng bối hai bên càng thấy được sự khả quan trong mối hôn sự của chúng tôi,
Đây lại vừa hay là hiệu quả mà Thiệu Trầm mong muốn.
Hắn không chỉ muốn liên hôn với tôi, nếu có thể, hắn cũng muốn có được Mạnh Vãn ngu.
Thế là trong một buổi yến tiệc quy mô gia đình, tôi ngậm đắng nuốt cay đứng trước mặt của người lớn hai bên nhà quyền quý, nói ra chuyện tôi và Thiệu Trầm có lẽ không hợp nhau lắm một cách mờ mịt.
Hiện trong tay tôi đang có một hạng mục nằm trong tay ba Thiệu Trầm, dù ông ấy vẫn từ tốn mỉm cười, nhưng lời nói sắc bắn khiến tôi không chống đỡ được.
Đây chính là nguyên nhân mà ngay từ đầu tôi muốn Thiệu Trầm chủ động từ hôn.
Đối mặt với ánh mắt của ông ta, tôi cũng nói ra chuyện của Mạnh Vãn Ngu như một cách đương nhiên, đáp lễ Thiệu Trầm ba phần.
Sắc mặc Thiệu Trầm kinh ngạc, buổi tiệc còn chưa kết thúc mà đã cưỡng ép lôi tôi ra ngoài.
“Lâm Sơ, trong lòng em biết rõ, mối hôn sự này của chúng ta không thể thay đổi được, đã nhiều năm như vậy rồi, sao em vẫn ngoan cố như vậy, bản thân em bị mất một nghìn thì cũng phải làm người khác mất tám trăm mới chịu sao?”
Tôi hất tay hắn ra, không trả lời câu hỏi nhàm chán này,
Mà dẫu môi, chế giễu hắn: “Thiệu Trầm, lẽ nào anh cho rằng, tôi nhất định phải gả cho anh?”
Hắn cau mày: “Lời này của em là có ý gì?”
“Anh đừng quên, nhà họ Thiệu không chỉ có mình anh là con trai.”
“Em nói anh của tôi?” Hắn nhíu chặt chân mày, “Lâm Sơ, em đang đùa với tôi sao? Con trai của anh tôi đã bốn tuổi rồi, với tính cách này của em, em nghĩ em có thể làm mẹ kế của nó không?”
“Sao nào, tôi thích không làm mà có ăn đấy, thích làm mẹ kế đấy thì sao?”
“Lâm Sơ, em đừng kiếm chuyện nữa!”
Tôi lạnh mặt, “Tôi không kiếm chuyện với anh, Thiệu Trầm, cho dù tôi không thể tự quyết định hôn nhân của mình, thì cũng sẽ không vào cái kịch bản người bên cạnh và người tròng lòng của anh và Mạnh Vãn Ngu, tôi thấy buồn nôn,”
11
Cuộc trò chuyện của tôi và Thiệu Trầm lại kết thúc không mấy vui vẻ.
Trước mặt người lớn, tôi vẫn lịch sự ôn hòa với hắn như cũ, nhưng sau lưng lại cho Lục Sanh vô số đường tắt.
Cậu ta là một người có tài năng, nhưng lại thiếu tài nguyên của tư bản.
Lúc đầu cậu ta nghĩ tôi có ý với cậu ta, cho người từ chối tôi,
Cho đến khi tôi cho người nói rõ ràng với cậu ta, tôi muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa cậu ta và Mạnh Vãn Ngu, thì cậu ta không còn từ chối nữa.
Trong lúc Lục Sanh đang trong quá trình phát triển sự nghiệp, truyền thông tung ra một tin tức “không biết biết từ đâu mà ra”, tuyên bố hai nhà Lâm và Thiệu đang liên hôn, Thiệu Trầm cũng gặp rất nhiều khó khăn khi đối mặt với Mạnh Vãn Ngu, dần dần tỉnh ngộ, hiểu được “tâm ý” của mình.
Tin đồn ngày càng trở nên rần rần— Cậu út thần bí và kiêu ngạo nhà họ Thiệu, vì một người con gái mà nháo nhào đến long trời lở đất.
Thậm chí có một lần, tôi phải bất đắc dĩ đến dự tiệc nhà người quen, hắn lại uống say, trong miệng luôn lẩm bẩm tên của Mạnh Vãn Ngu.
Tất cả mọi người điều nhìn tôi bằng anh mắt xăm xoi, khó hiểu, thậm chí còn có chút đồng cảm,
Dường như cảm thấy tôi đang ngồi thong thả cắn hạt dưa lúc này, chỉ là để bảo vệ lòng tự tôn của mình mà thôi.
Thậm chí còn có người định an tủi tôi: “Chị Tiểu Sơ, anh Thiệu chỉ là uống say mà thôi, trong lòng anh ấy vẫn có chị, nếu không thì sẽ không nhớ mong chị nhiều năm như vậy.”
“Phải đó phải đó, chị Tiểu Sơ, bọn em chỉ chấp nhận chị làm chị dâu thôi.”
Trong lòng tôi đã trợn tròng mắt rồi, đúng thật là… cảm ơn các cô quá.
Nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi bảo bọn họ gọi điện cho Mạnh Vãn Ngu, sau đó không thèm quay đầu lại mà rời.
12
Khi thấy Thiệu Trầm và Mạnh Vãn Ngu nháo nhào đã đủ,
Tôi sắp xếp lại tư liệu, gửi đến cho ba của Thiệu Trầm,
Cùng lúc đó, khí Lục Sanh đã phát triển đến một mức độ nhất định thì đưa cậu ta lên hot search với Mạnh Vãn Ngu, nghe nói trong đêm hôm đó, Thiệu Trầm phóng xe về biệt thự mà hai người ở nhanh đến mức suýt chút nữa xảy ra tai nạn.
Nghe nói, khi hắn nhìn thấy Mạnh Vãn Ngu và Lục Sanh hôn nhau, suýt chút nữa đã sụp đổ trong đêm mưa.
Lại nghe nói, hắn đã có một số ý đồ nguy hiểm với Lục Sanh, nhưng lại Thiệu Đàm ngăn lại và nhốt ở nhà.
“Anh thật sự nhốt anh ta lại rồi à?” Tôi tò mò hỏi người đàn ông ở ghế lái.
Anh “ừm” một tiếng, các ngón tay đặt trên vô lăng thon dài rõ ràng.
Tôi không nhịn được có chút thổn thức trong lòng, tặc lưỡi nói với anh những hành động mà người bình thường không thể làm của Thiệu Trầm.
Mà người đàn ông đó trong lúc đợi đèn đỏ, lại nghiêng đầu sang hỏi tôi: “Nghe nói em muốn làm mẹ kế của con trai tôi?”
Tôi: “...”
Cái cảm giác chột dạ này là thế nào.
Những gì tôi nói với Thiệu Trầm lúc đó không phải là không có căn cứ.
Dù Thiệu Đàm có một đứa con trai, nhưng đó là của người bạn gái cũ đã mất của anh sinh ra.
Anh cũng không giống Thiệu Trầm, không làm ra mấy chuyện “thế thân”.
Thà gả cho Thiệu Đàm còn hơn là phải kết hôn với Thiệu Trầm.
Không những là ít việc, ít phiền phức, mà còn không cần ngày nào cũng phải xem Thiệu Trầm làm mấy chuyện buồn nôn.
Nhưng từ miệng của chính chủ nói ra chút tâm tư nhỏ này, vẫn khiến tôi ít nhiều có chút xấu hổ.
Thiệu Đàm thấy tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh không nói gì, liền thấp giọng cười, ngầm hiểu mà dời tầm mắt đi khi đèn chuyển sang màu xanh.
13.
Chuyện của Thiệu Trầm truyền đến tai của ba hắn, cũng khiến tôi có được lý do tạm thời thoát khỏi những ngày tháng phải liên hôn.
Ngày nào hắn cũng say rượu, suy sụp tinh thần,
Sa sút đến nổi nhìn hắn như một tên lang thang bên đường.
Nhưng chuyện này cũng không làm phai nhòa đi vẻ đẹp của hắn.
Ngày nào cũng như vậy, đến mức hắn phải vào viện, cuối cùng Mạnh Vãn Ngu đã mềm lòng mà đến như những gì hắn mong muốn.
Đêm hôm Mạnh Vãn Ngu chăm sóc hắn, hắn ôm cô ta, giống như một món bảo bối đã mất vừa tìm lại được, nói ra nỗi hối hận của mình.
Nhưng theo đuổi vợ sấp mặt thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Hai người cứ gây ra những thông tin “chấn động” khắp thủ đô, tôi nghe mà hai chân mày nhíu chặt, lỗ tai cũng sắp mọc kén trong đó rồi.
Thiệu Trầm vì cứu Mạnh Vãn Ngu mà lại phải vào viện, hai người bắt đầu tình chàng ý thiếp, tôi cứ nghĩ đến đây thì mọi thứ cuối cùng đã kết thúc rồi.
— Tôi và Mạnh Vãn Ngu bị bắt cóc.
Tôi, Lâm Sơ, có tính toán cỡ nào,
Thì cuối cùng cũng bị bọn họ lôi xuống nước, lôi vào cái kịch bản máu chó.
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự hối hận vì đã quay lại Bắc Kinh, hối hận vì quen biết cái tên Thiệu Trầm chó má này.
Trong vở kịch cứu người trong lòng hay là người ở bên cạnh mình này, đối với Thiệu Trầm bây giờ mà nói, thì tất nhiên hắn phải cứu Mạnh Vãn Ngu.
Nhưng với cái đầu óc đần độn của Thiệu Trầm, thì tôi đoán nhất định hắn sẽ nói là cứu tôi.
Cổ của tôi và Mạnh Vãn Ngu đều bị một con dao găm chĩa vào,
Hai mắt Mạnh Vãn Ngu yêu kiều, mặt đầy bi thương nhìn Thiệu Trầm,
Thiệu Trầm cất giấu sự đau đớn vào trong lòng, cất giấu thứ mà hắn tự cho là “nỗi khổ”, nói với tên côn đồ hắn chọn người trong lòng, cũng chính là tôi.
Tôi ấy à—
Mặt không có chút cảm xúc nào mà nhìn về phía sau Thiệu Trầm,
Nhìn người đang núp trong bóng tối đang đưa mắt ra hiệu cho tôi.
Ngay sau đó—
Tên con đồ đang cười điên dại và nói chuyện với Thiệu Trầm, ngay tức khắc ngã nhào xuống theo hướng của con dao, bẻ ngược đầu gối, đè mạnh xuống, tóm chặt tên côn đồ
Một tay khác vòng lại khống chế sau lưng, dùng chân đá rơi chiếc dao găm trên tay hắn, khóa chặt hắn lại bằng kỹ năng khóa trong võ Judo Brazil.
Đồng thời khi tên côn đồ còn lại còn đang ngơ ngác thì nhân cơ hội này đá hắn ngã xuống.
Những hành động này chỉ diễn ra trong tích tắc.
Những cảnh sát nằm vùng bên ngoài lần lượt xông vào, áp giải những tên côn đồ đi.
Thiệu Trầm ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn người đỡ tôi từ dưới đất lên, nghẹn ngào kêu: “Anh?”
Thiệu Đàm giúp tôi phủi bụi trên người, nhàn nhạt liếc hắn một cái, khai báo mấy câu với cảnh sát, rồi lại lại chỗ tôi, xin lỗi tôi: “Xin lỗi, Lâm Sơ, vì Thiệu Trầm mà liên lụy em gặp phải chuyện nguy hiểm.”
Tôi mệt mỏi phất tay với anh, tỏ ý không sao, anh dìu tôi đến bên cạnh Mạnh Vãn Ngu.
Cú đá lúc nãy đá khá gấp, không tránh khỏi việc chiếc dao găm làm cô ta bị thương, trên cần cổ trắng trẻo thon dài để lại một vệt máu màu đỏ, một vẻ đẹp rung động lòng người.
Dường như là bị dọa sợ, khi bác sĩ đang xử lý vết thương cho cô ta thì ánh mắt vẫn bần thần.
Cho đến khi tôi gọi tên cô ta lần thứ ba, cô ta mới hoàn hồn lại.
Cô ta lại mờ mịt nhìn tôi, tôi không khỏi thở dài.
Tôi ngồi xổm xuống, nắm tay cô ta, hỏi cô ta một câu,
Tôi hỏi: "Bây giờ cô đã thấy bộ mặt thật của hắn chưa?"
Lúc đầu cô ta không hề phản ứng, sau đó hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt tràn đầy ấm ức nhìn tôi, gật đầu một cái.
Nhìn thấy nước mắt của người đẹp, tôi có chút không chống đỡ nổi, chỉ có thể đưa tay ra xoa đầu cô ta,
Không biết thế nào, càng xoa đầu thì càng ấm ức, cuối cùng thì nhào vào lòng tôi, khóc ra hết những sự đau khổ trong suốt năm năm qua.
Cô ta nằm trong lòng tôi, khóc giống như trở lại năm cô ta hai mươi tuổi, lúc đó vẫn chưa gặp Thiệu Trầm, chỉ là một cô bé mới lớn bước ra ngoài xã hội.
Cô ta vừa khóc vừa nói với tôi: "Lâm Sơ, chị có thể giúp tôi không?"
Tôi vỗ vỗ lưng cô ta, nhìn sang một bên, thấy Thiệu Đàm không nhìn chúng tôi mà đang dạy dỗ em trai mình, nhẹ giọng nói với cô ta: "Được... tôi giúp cô."
14
Dưới sự giúp đỡ của tôi, Thiệu Trầm không quấy rầy được Mạnh Vãn Ngu.
Tất nhiên, hắn cũng không thể quấy rầy tôi, cho dù hắn có dở trò gì đi nữa, tôi đều điện thoại báo cho Thiệu Đàm,
Hắn cũng hiểu dược, không thể tìm Mạnh Vãn Ngu thông qua tôi được.
Tức giận nói thẳng với tôi: "Lâm Sơ, em thích làm mẹ kế người khác vậy sao?"
Tôi hất tay rồi lại nhún vai một cái, thừa nước đục thả câu: "không cần sinh con mà vẫn có con, khỏe biết bao nhiêu, sao lại không thích chứ?"
Hắn khiếp sợ: "Lâm Sơ, trước kia em không thế này!"
Tôi của trước kia?
Tôi cười lạnh: "Tôi trước kia thế nào thì cũng không đến lượt anh chỉ trích!"
Hắn bị tôi chọc tức, từ đó về sau không đến tìm tôi nữa.
Mạnh Vãn Ngu được tôi bảo vệ, cho dù là tham gia các hoạt động hay các buổi dạ tiệc, cũng không bị Thiệu Trầm quấy rầy nữa.
Thần sắc của cô ta cũng ngày càng tốt lên, lẽ nào đây chính là khi rời xa tên đàn ông tệ bạc thì sẽ trở nên rạng rỡ tỏa sáng?
Dù sao thì sự nghiệp của cô ta cũng ngày càng phát triển, người trong giới ai cũng nghĩ cô ta có một người chống lưng vừa có quyền vừa có thể, cô ta cũng không phủ nhận, yên lặng thanh tịnh.
Cô ta cũng không yêu đương với Lục Sanh, hai người cũng dần dần tách rời.
Tôi thấy vậy cũng tốt, dù sao Lục Sanh tiếp cận cô ta cũng có mục đích.
Năm thứ hai sau khi cô ta đạt giải nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, cô ta công khai bạn trai ngoài giới,
Tôi từng gặp cậu ta, nho nhã, hiền lành, trong mắt đều là hình bóng cô ta.
Năm sau đó, bọn họ tổ chức hôn lễ, tôi làm phù dâu.
Lúc hôn lễ sắp kết thúc, tôi nhìn thấy một chiếc xe thể thao rất quen mắt ở một góc,
Không cần nói, tôi cũng đoán được người đó là ai.
Nhưng tôi không nói với Mạnh Vãn Ngu, mà xoay người lên xe của Thiệu Đàm.
Trên đời này, trong chuyện tình cảm, trước nay không hề có chuyện thế thân,
Anh không trung thành với tình cảm của mình, thì cũng đừng lấy bất kỳ ai ra để làm cái cớ cho sự không trung thành của anh.
Cũng đừng lấy một người phụ nữ ra để làm tổn thương một người phụ nữ khác.
Theo đuổi lại vợ sấp mặt chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, trong thực tế, người đàn ông thế này không hề yêu bạn.
Nếu anh ta yêu bạn, thì sẽ không làm bạn tổn thương, cũng sẽ không để bạn phải nhẫn nhịn chịu đựng.