Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất ta chủ động hỏi một người có thể cưới ta hay không.
Vì vậy đến chết ta cũng sẽ ghi nhớ khoảnh khắc đó một cách trọn vẹn.
Liễu Dư bước ra ngoài, so với lần đầu tiên ta gặp, không biết đã cao hơn bao nhiêu.
Bộ quan phục màu xanh lá mặc trên người cậu ta, vừa thanh khiết vừa đẹp đẽ.
Chỉ là, bất kể bao nhiêu tuổi, trên người hắn vẫn luôn mang theo chút khí chất trẻ trung khó tả.
Đó là sự sống động chỉ có khi còn ấp ủ hoài bão, là sự mạnh mẽ khi nắm giữ vận mệnh trong tay.
Ta không biết mình có thích cậu ta hay không, nhưng ta muốn Liễu Dư cưới ta, hẳn là có lý do nào đó chứ!
Liễu Dư thấy ta liền bước tới, không nhanh không chậm, biểu cảm trên gương mặt cũng không thay đổi, chỉ cúi người chào, gọi một tiếng trưởng công chúa.
“Cẩn Chi, cùng ta đi dạo nhé!”
Cậu ta đồng ý, ta không mang theo thị vệ, chỉ đi một mình, liền đưa dây cương ngựa cho Liễu Dư, cậu ta không nói gì mà nhận lấy, im lặng đi theo sau ta.
Ta vung roi ngựa, cùng Liễu Dư đi qua những phố phường phồn hoa, đi qua những nơi đông đúc.
Ta quen biết Liễu Dư đã bao nhiêu năm, cậu ta đối với ta luôn xa cách.
Dù ta nói gì, làm gì, dường như đều không thể lay chuyển được cậu.
“Ngươi có biết Mạnh Nghĩa Bá không? Ông ấy đã cầu xin phụ hoàng, muốn phụ hoàng gả ta cho con trai út của ông ấy.”
Ta lén nhìn Liễu Dư, cậu ta chỉ ừ một tiếng, biểu cảm trên gương mặt không hề thay đổi.
“Mạnh Chân Ngôn là đồng môn với ngươi, ngươi thấy cậu ta thế nào?”
“Cậu ta luôn theo sau công chúa, công chúa hẳn là rõ nhất.”
“Tất nhiên ta biết, chỉ là muốn hỏi ngươi thấy cậu ta thế nào.”
“Nghe nói cậu ta rất mê nữ sắc.”
Liễu Dư trả lời thẳng thắn, không lẫn chút tình cảm cá nhân nào, chỉ nói sự thật.
“Ừ! Nhưng cưới ta thì không thể nạp thiếp được, vì hạnh phúc sau này của cậu ta, bản công chúa đã dứt khoát từ chối.”
4.
Giọng điệu của ta chắc hẳn mang chút vui vẻ và khoe khoang nhỉ?
Liễu Dư lại cười, khi cười, trông càng trẻ trung hơn.
“Công chúa xứng đáng với người tốt hơn.”
“Ta cũng nghĩ vậy, với nhan sắc như thế này, trí tuệ như thế này, Mạnh Chân Ngôn kia quả thực không xứng với ta.”
“Đúng vậy.”
“Cẩn Chi, ngươi có muốn cưới ta không?”
Cẩn Chi là tên tự của cậu ta.
“Công chúa nói đùa rồi, thần hoàn toàn không xứng với công chúa điện hạ.”
“Không xứng à? Hay chỉ là không muốn cưới ta?”
Ta nhìn thẳng vào mắt Liễu Dư hỏi. Cậu ta lắc đầu, như thừa nhận điều đó.
Cậu ta thật sự thừa nhận như vậy.
Ta chưa từng bị ai từ chối, cũng chưa từng có ai nhìn ta bằng ánh mắt như vậy.
Trong một khoảnh khắc, cơn giận dường như xộc thẳng lên mặt, không suy nghĩ gì, ta giật lấy dây cương ngựa từ tay cậu ta rồi leo lên ngựa.
Quay đầu lại, ta quất Liễu Dư một roi, roi này dùng hết sức, không biết trúng chỗ nào, âm thanh vang lên rất lớn.
Ta giận đến phát điên, cưỡi ngựa bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
“Cẩn Chi, đừng có mà hối hận.”
Ta nghiến răng, ném lại mấy lời đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Dư không coi trọng ta, chắc hẳn đã coi trọng người khác rồi.
Phụ hoàng sợ người khác gây nguy hiểm cho ta, nên từ khi ta còn nhỏ đã cho ta mười ám vệ. Họ ngoài việc bảo vệ ta an toàn, phần lớn là giúp ta thu thập tin tức.
Ta phái người đi điều tra, chờ ba ngày, kết quả lại là một tin sét đánh ngang tai.
Liễu Dư quả thật đã có người trong lòng, nhưng người hắn thích không phải là nữ nhân.
Từ nhỏ cậu ta đã quen biết và gắn bó với một người, đến giờ cả hai đã chung giường chung gối rồi, mà cả nhà họ Liễu cũng đã biết chuyện này.
Cậu ta là con thứ trong nhà, không cần kế thừa hương hỏa, hơn nữa nhà họ Liễu qua bao đời mới có một người biết đọc sách như vậy, dù có chút lời ra tiếng vào, nhưng cũng không làm gì được cậu ta.
Ta đã sốc suốt mấy ngày và rồi bệnh nặng một trận.
Vì sự việc đó mà ta bất lực, nhưng ta không tin, trên đời này có nam nhân nào lại không thích phụ nữ mềm mại, ngọt ngào, mà đi thích mấy tên cứng nhắc?
Mấy nhà quyền quý cũng có nhiều người có thói quen như vậy, lén lút nuôi dưỡng những nam nhân xinh đẹp, nhưng đó chỉ là chút thú vui mà thôi, chưa từng nghe nói ai không lấy vợ.
Chỉ là một tên nam nhân, chỉ là một tên nam nhân thôi mà, ta sinh ra đã xinh đẹp, phụ hoàng còn đặt cho ta cái tên Khuynh Thành, có cô nương nào trên thế gian này đọc nhiều sách như ta?
Sự thông minh và tầm nhìn xa trông rộng của ta, đến cả các hoàng huynh cũng không thể sánh bằng, làm sao ta có thể thua kém một tên nam nhân quê mùa?
Ta lặng lẽ đi xem tên đó ra sao.
Trời gần vào đông, vừa có trận tuyết đầu tiên, như những hạt muối trắng xóa.
Ta đứng ngoài sân nơi Liễu Dư thuê ở kinh thành chờ, với chút bổng lộc của hắn, có thể tưởng tượng được căn nhà thuê nhỏ thế nào.
Cửa sân đóng chặt, nghe nói người đó vốn là một kép hát, Liễu Dư đã chuộc cậu ta về, sau đó cậu ta mở một sạp tranh chữ ở thành Tây, mỗi ngày về nhà vào giờ Thân.
Một kép hát, làm sao mà học được tranh chữ?
Nghĩ đến việc mỗi ngày Liễu Dư dạy cậu ta viết chữ, vẽ tranh, cả hai kề sát bên nhau, thái dương ta giật liên hồi, đau buốt.
Chờ chưa đầy nửa khắc, người đó đã trở về, trên lưng mang một cái khung, bên trong để vài cuộn tranh chữ, tay cầm một cái rổ, trong rổ có một củ cải và vài cái bánh bao.
Cậu ta mặc một bộ áo xám cũ, tóc buộc toàn bộ lên đỉnh đầu bằng một dải lụa xanh.
Đó là một chàng trai gầy yếu, mặt tròn mắt to, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhưng hồng hào, nếu không phải vì ngực phẳng, ai mà nghĩ cậu ta là nam nhân?
Cậu ta trắng đến nỗi phát sáng, da trắng tự nhiên, khóe miệng khẽ nhếch, trời sinh mang theo nụ cười.
Cậu ta đi ngang qua ta, ta nhìn rõ đôi lông mi dày như cánh bướm kia.
Liễu Dư lại thích một người như vậy sao?
Hừ! Cậu ta khác gì phụ nữ đâu?
5.
Ta mơ màng trở về cung, những bông tuyết nhỏ li ti rơi trên khóe mắt ta, khiến mắt đau nhói, không kiềm chế được mà nước mắt chảy ra.
Cung điện sâu thẳm, với người khác như một cái lồng, nhưng với ta, đó là ngôi nhà ta lớn lên từ nhỏ.
Phụ hoàng đã bệnh nhiều ngày, ta không dám làm phiền ông, mẫu phi đã mất từ lâu, trong cung điện rộng lớn này, ta thật sự không có nơi nào để giãi bày tâm sự.
Thật là nực cười?
Phụ hoàng luôn nói rằng sinh ra trong hoàng gia, vừa là hạnh phúc, cũng vừa là bất hạnh.
Đã là người của hoàng tộc, thì đừng mong có được tình cảm ràng buộc như người dân thường.
Ta hỏi phụ hoàng, người có thật lòng với ta không?
Phụ hoàng xoa đầu ta, nói rằng tất nhiên là thật lòng, chỉ vì con là con gái.
Lúc đó ta còn nhỏ, nhưng ta hiểu ý của phụ hoàng.
Một cô nương, lớn lên rồi cũng gả đi, ngai vàng quyền lực, hoàn toàn không liên quan gì đến ta.
Vì vậy người mới yêu ta, mới đối xử với ta như một người cha thực sự.
Nhưng phụ hoàng của ta bây giờ cũng đã bệnh rồi, nếu thế gian này không còn người, ta còn ai nữa?
Chỉ là tin tức phụ hoàng bệnh chưa được truyền ra ngoài bao lâu, thì Lục hoàng huynh của ta ở xa tận Điền Nam đã phản loạn.
Điền Nam ẩm ướt, đa dân tộc sinh sống, người dân nghèo khó, Lục hoàng huynh bao năm nay chưa từng quay lại kinh thành, luôn tận tụy ở đất phong của mình, ai ngờ lần phản loạn này lại như vũ bão, thẳng tiến vào kinh thành.
Chỉ là huynh ấy gặp phải đối thủ, Thất hoàng huynh, người có đất phong ở Hoài Bắc.
Thất hoàng huynh đã đánh bại Lục hoàng huynh, nhưng Lục hoàng huynh lại lật ngược thế cờ, bao vây phủ đệ của Thất hoàng huynh.
Hoàng tẩu phóng hỏa, đốt cháy phủ đệ, không một ai trong gia quyến còn sống sót.
Thất hoàng huynh lòng nản chí, gặp phụ hoàng một lần, rồi đi xuất gia làm hòa thượng.
Chỉ còn lại một vị hoàng huynh tầm thường vô dụng, cực kì sợ chết, đó là Tứ hoàng huynh.
Số phận là như vậy, vừa nực cười vừa kỳ lạ, nhưng lại không thể cưỡng lại.
Tứ hoàng huynh có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng huynh ấy lại nhận được một cơ hội may mắn như vậy?
Đây là một cơ hội lớn.
Cuối cùng vẫn là một người tầm thường vô dụng, rụt rè không có phong thái của một vị quân chủ.
Ta không coi trọng huynh ấy, phụ hoàng tất nhiên cũng không coi trọng.
Phụ hoàng đã giao cho ta nửa tấm hổ phù, bảo ta trông coi tân hoàng, đợi hoàng thái tôn ra đời trưởng thành, rồi giao nửa tấm hổ phù đó cho một minh quân thực sự có thể gánh vác trọng trách của một quốc gia.
Người không có yêu cầu gì với tân hoàng, chỉ cầu mong huynh ấy đừng làm loạn đất nước.
Ta cầm nửa tấm hổ phù trong tay, đó chính là sự răn đe đối với huynh ấy.
Đây là sự thiên vị của phụ hoàng dành cho ta.
Người đã hứa hôn cho ta với Liễu Dư, ta phải giữ lời hứa này, chỉ cần ta còn sống, thì phải giữ cho giang sơn yên ổn, nếu không giữ lời, sẽ bị sét đánh chết thảm.
Đó là sự tàn nhẫn của phụ hoàng với tư cách là một vị quân vương.
Nhưng lúc đó ta lại nghĩ, ta có đức hạnh gì mà gánh nổi? Phụ hoàng chỉ là không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mà thôi!
Ta đã đồng ý với phụ hoàng, cuối cùng lại là chính mình làm rối loạn giang sơn vạn dặm này.
Ta rồi sẽ chết không toàn thây vào một đêm tuyết gió.
Ta nghĩ rằng con người không nên có quá nhiều thứ, bởi vì khi có quá nhiều, lòng sẽ không còn sự kính sợ.
Có quá nhiều, sẽ không bao giờ hiểu rằng trên đời này còn có mấy chữ, gọi là “sự việc không như ý muốn”.
Đã không hiểu, thì làm sao chấp nhận được?
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng, thứ ta không có được, người khác làm sao có tư cách để có được?
Đây là sự cố chấp của ta, chính sự cố chấp này đã làm lỡ cả đời ta.
Ta cố chấp gả cho Liễu Dư, hủy hoại cả đời cậu ta, hủy hoại cả đời Cửu Lang, và cũng hủy hoại cả đời ta.
Người khác hỏi ta có hối hận không?
Ta chắc chắn sẽ nói không hối hận.
Nhưng trong lòng ta rất hối hận.
Khi tuổi xuân qua đi, nhìn quen sự chia ly sinh tử, đến khi chết cũng không có ai thật lòng với ta, lúc đó ta mới hối hận.
Ta đã hối hận rồi.
Nhưng không biết nói với ai, cũng không biết ai muốn nghe?
Nếu có thể, ta mong chưa từng gặp Liễu Dư, dù gặp cũng chỉ là một cái nhìn thoáng qua nơi triều đình.
Sau đó quên lãng nhau ở giang hồ, cậu ta không sợ ánh mắt thế gian, cả đời chỉ yêu một mình Cửu Lang.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!