Lọc Truyện

[Zhihu] Trưởng Công Chúa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

6.

Vì phụ hoàng bệnh nặng, nên hôn sự của chúng ta không được tổ chức rầm rộ.

Một công chúa xuất giá, nhưng sau hôn lễ lại sống trong phủ công chúa.

Địa phận đất phong của ta ở Biện Kinh, phụ hoàng đã cho ta nơi giàu có nhất.

Ta đã cắm rễ ở Biện Kinh, Liễu Dư trở thành phò mã, cả đời không thể làm quan.

Lúc đầu ta đã dùng sinh mạng của Cửu Lang để ép chàng cưới ta, chàng tuy đã cưới ta, nhưng chưa từng chạm vào ta.

Nhiều lúc chàng ấy ngồi một mình trước nhà đọc sách, nhìn thấy ta nhưng cứ như không nhìn thấy.

Chàng ấy lạnh nhạt như thế, không hiểu sao ta lại thích nhìn chàng như vậy.

Ta có thể ngồi suốt cả ngày mà không làm gì, chỉ ngồi đối diện nhìn chàng.

Ta nói chuyện với chàng ấy, nhưng chàng ấy không bao giờ đáp lại, thậm chí không muốn nhìn ta một lần.

Có lúc ta nảy ra những ý nghĩ thật nực cười, rồi nhân lúc chàng ấy không chú ý mà hôn lên đôi môi mím chặt kia.

Hóa ra đôi môi của chàng ấy không lạnh lẽo như vẻ ngoài, mà lại mềm mại, ngọt ngào.

Mỗi lần như vậy, chàng ấy lại xấu hổ và giận dữ, dùng đôi môi vừa ngọt vừa mềm ấy để nói ra những lời cay nghiệt khó nghe.

Ta chưa bao giờ bị ai làm nhục như vậy, liền học theo chàng ấy, nói ra những lời còn cay nghiệt hơn, cho đến khi khiến chàng ấy không nói được gì nữa.

Trong lòng ta không biết có bao nhiêu nỗi tiếc nuối mà không thể nói ra.

Chàng ấy không thích ta cũng không sao, ít nhất chàng ấy thích phụ nữ cũng còn tốt.

Nếu chàng ấy thích phụ nữ, ta còn có thể cố gắng.

Dù sao ta vừa có nhan sắc, vừa có quyền lực, lại có tiền, nếu so với nàng ta, chưa chắc ta đã thua đâu?

Nhưng ta đã tìm gặp một vài người để hỏi, họ nói rằng những nam nhân như Liễu Dư sẽ không thích phụ nữa.

Dù ta có tài giỏi đến đâu cũng không thể biến thành một tên nam nhân được!

Từ đó ta thường xuyên mặc nam trang, Liễu Dư nhìn ta, lông mày nhíu lại rồi lại giãn ra.

Cuối cùng có một ngày, chàng ấy nói với ta: “Nàng không hợp với trang phục này đâu.”

Ta cúi đầu nhìn xuống bộ ngực đầy đặn của mình, đúng vậy, ta thực sự không hợp.

Ta không thể chịu nổi việc phải bó ngực hàng ngày, dù là vì Liễu Dư, ta cũng không thể chịu được sự đau khổ đó.

Ta chỉ có thể tự chịu đựng, và trước mặt chàng ấy vẫn phải tỏ ra vui vẻ vô tư.

Ta hỏi chàng ấy tại sao lại lấy chữ “Dư” làm tên?

Chàng ấy nói gia đình nghèo khó, cha chàng ấy chỉ mong trong nhà có thóc gạo và tiền bạc dư dả.

Ta nghiêng đầu hỏi: “Sau khi đặt cho chàng cái tên như vậy, thật sự đã có thóc gạo và tiền bạc dư dả chưa?”

Đó là lần đầu tiên chàng ấy cười với ta, rực rỡ như ánh nắng xuân.

“Đúng, sau đó thì có, cô mẫu đã mang bạc về nhà. Người sinh ra một tiểu thư quý giá, nhờ nàng ấy mà chúng ta mới sống sót.”

Ta bất ngờ đỏ mặt, hóa ra trong lòng chàng ấy, ta cũng là một tiểu thư quý giá!

Phụ hoàng qua đời đã ba năm, đến mùa xuân năm thứ tư, ta tổ chức tiệc thưởng hoa, những gia đình có tiếng tăm trong thành Biện Kinh đều đến.

Bữa tiệc mùa xuân đó, thật sự là một sự kiện hoành tráng và phồn hoa.

Nhưng sau khi nghĩ lại, đó chính là ngày gieo mầm cho việc ta và Liễu Dư mãi mãi không thể ở bên nhau.

Hôm đó không biết là phu nhân nhà ai, dẫn theo hai cô con gái đến dự tiệc.

Trong đó có một người, rất giống với Cửu Lang.

Từ khi ta lấy Liễu Dư, ta đã sai người đưa cho Cửu Lang một số tiền rồi để cậu ta rời đi.

Chỉ nghe nói cậu ta đã đi, ba năm nay không có tin tức gì, Liễu Dư cũng chưa từng hỏi đến, Cửu Lang chỉ là một người thỉnh thoảng xuất hiện làm ta không thể yên lòng mà thôi!

Có lẽ ta đã nhìn cô nương đó quá lâu, phu nhân đó liền cười nói với ta: “Công chúa, con của ta có gì không ổn sao? Chỉ là con bé bị lạc từ nhỏ, mới tìm lại được vài năm, nếu có gì thiếu sót về quy củ, xin người thông cảm.”

Ta im lặng lắc đầu, không phải quy củ có gì thiếu sót, chỉ là nàng ta quá giống với một người.

Không giống chỗ nào, lại quá giống chỗ ấy.

Không thể nói thành lời, cái sự giống ấy không hề cố ý, nhưng cái sự không giống lại quá cố ý.

Cho đến khi nàng ta nhìn thấy Liễu Dư trong vườn hoa, cái vẻ hồn bay phách lạc đó, ta mới chắc chắn nàng ta chính là Cửu Lang đã mất tích.

Hai người nhìn nhau từ xa, như muốn hóa đá.

Ta mơ màng nhìn, trong lòng không biết nghĩ gì, lúc thì giận dữ, lúc thì buồn bã.

Hóa ra mấy năm nay ta nhảy múa như một chú hề trước mắt chàng ấy, chàng ấy không biết đã cười nhạo ta thế nào.

Chàng ấy từng thuê một căn nhà, sống cùng một cô nương.

Nàng ta vì muốn ở bên chàng, đến cả đau khổ vì phải bó ngực cũng chịu đựng được!

7.

Ta nghĩ mọi chuyện thật giống như một trò cười!

Là do ta quá tự phụ, nhìn nàng ta mặc nam trang liền nghĩ nàng ta là nam nhân, đáng ra phải điều tra kỹ hơn mới đúng.

Hóa ra chàng ấy thích phụ nữ! Chỉ là không thích ta mà thôi!

Ta đã mất ba năm để biến mình thành một trò cười, nhưng lòng tự tôn của ta không cho phép ta dừng lại như vậy!

Làm sao có thể chứ?

Nếu năm xưa, nếu năm xưa ta dừng lại, có lẽ ta và Liễu Dư vẫn còn có thể có tương lai.

Liễu Dư là người như thế, đã cưới ta, dù có nhớ nhung tình cũ, chàng ấy cũng sẽ không dám đụng đến Cửu Lang nữa.

Chàng ấy không nhẫn tâm, không nhẫn tâm làm lỡ dở cả đời Cửu Lang, khi biết mình không thể cho nàng ta được gì.

Chàng ấy cũng không đành lòng.

Ta bắt đầu mất ngủ hết đêm này sang đêm khác, mỗi đêm đều cầm bình rượu lững thững đi quanh phủ.

Khi say, ta nằm dưới mái hiên khóc, tóc tai rối bù, không còn ra hình dạng gì nữa.

Liễu Dư đến tìm ta, ta liền chỉ vào mặt trăng trên trời hỏi chàng ấy: “Ánh trăng sáng trên trời ngay trước mắt chàng, tại sao chàng không hái xuống?”

Chàng ấy lau nước mắt trên khóe mắt ta, vuốt lại mái tóc rối bù, nhẹ nhàng kẹp lại sau tai.

“Thần nhất định sẽ hái.”

“Nhưng mặt trăng không phải lúc nào cũng ở đó.”

“Thần biết, nàng luôn ở đó đợi.”

“Nếu ta giúp chàng toại nguyện, chàng có đối xử tốt với ta hơn không? Chữ của ta cũng viết rất đẹp, sách luận ta đều biết. Chàng không phải thích làm quan sao? Ta sẽ nói với hoàng huynh, cho chàng trở lại Hàn Lâm Viện làm việc có được không? Cẩn Chi, chúng ta hãy sống hạnh phúc có được không?”

“Được.”

Khi tỉnh rượu, ta nghĩ rằng những điều này chỉ là một giấc mơ không thể có.

Ta đích thân đến nhà Cửu Lang, hoặc có lẽ tên nàng ta không phải là Cửu Lang, năm xưa đi lạc, nàng ta bị bán vào đoàn kịch, sư phụ nàng đặt cho cái tên Tiểu Cửu, vì từ nhỏ đã học võ sinh, dần dần được gọi là Cửu Lang.

Ta nói muốn đưa nàng ta vào phủ công chúa làm thiếp cho phò mã, cha mẹ nàng đương nhiên không đồng ý.

Ta không cần dùng thế lực ép buộc, vì Tiểu Cửu yêu Liễu Dư, nàng ta tự sẽ nghĩ cách vào phủ công chúa thôi!

Không lâu sau, một chiếc kiệu nhỏ đã đưa Tiểu Cửu vào phủ công chúa.

Đêm đó ta đích thân mang cho Liễu Dư một bát thuốc, khi thuốc bắt đầu có tác dụng, chàng ấy mồ hôi ướt đẫm, giọng khàn khàn hỏi ta, tại sao phải làm như vậy.

“Tại sao ư? Chàng yêu nàng ta, nàng ta cũng yêu chàng, để các người ở bên nhau không tốt sao?”

Ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua má, lướt qua chiếc cổ dài, kéo mở chiếc áo mỏng manh của chàng.

“Khuynh Thành…”

Đây là lần đầu tiên trong những năm hai chúng ta quen nhau mà chàng gọi tên ta, chàng ấy nắm lấy bàn tay đang làm loạn của ta.

Lòng bàn tay chàng ấy nóng rực, khiến ta rùng mình.

“Khuynh Thành, hãy để Tiểu Cửu đi! Chúng ta hãy sống hạnh phúc có được không?”

Chàng ấy run rẩy nói.

Ta cúi đầu không nhìn, chàng ấy muốn sống hạnh phúc với ta sao?

Nhưng đó cũng là vì thương xót người khác, ta không hề mong muốn điều đó!

Đêm đó ta đã trao lần đầu tiên của mình cho chàng ấy, vào cái đêm ta đưa Tiểu Cửu vào phủ làm thiếp cho chàng ấy, ta đã trao thân cho chàng.

Ngày hôm sau, ta tìm một ngôi viện hẻo lánh, để chàng ấy sống cùng Tiểu Cửu ở đó.

Dù tạm thời không được tự do, nhưng để họ sống với nhau đi!

Ta cũng không còn là Triệu Khuynh Thành của ngày xưa nữa, ta nuôi rất nhiều nam sủng, người nào cũng trẻ trung, tuấn tú.

Những lời đồn về ta có đủ kiểu, ta chẳng còn quan tâm nữa.

Thậm chí có lời đồn nói ta đã thiến phò mã, phò mã sao!

Ta đã rất lâu không gặp rồi, ta vui chơi hưởng lạc, ngày nào cũng sống vui vẻ, như đã sớm quên mất Liễu Dư.

Ta tìm hoàng huynh, ép huynh ấy thay đổi luật lệ của tổ tông, để Liễu Dư trở lại Hàn Lâm Viện làm việc, rồi đưa Tiểu Cửu vào kinh thành.

Ta lớn đến từng này, chưa từng làm việc nào như vậy, đến chính ta cũng cảm động.

Có lẽ sau vài năm nữa, ta sẽ thực sự buông bỏ được, đến lúc đó ta sẽ hòa ly với chàng ấy, cả đời này không gặp lại.

Lúc ấy, vị hoàng huynh chỉ biết cầu trường sinh bất lão của ta đã chọn xong thái tử, còn phái thái tử đến gặp ta.

Lúc đó nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng đã lộ ra khí phách và kiến thức của một vị quân vương tương lai.

Người hoàng huynh vô dụng của ta, lại có thể sinh ra đứa trẻ như vậy.

Ha! Đây có phải là ý trời không?

Lúc đó ta vẫn muốn tuân thủ lời hứa với phụ hoàng.

Nhưng ta sinh ra vốn có chút phản nghịch, ngay cả ý trời, ta cũng muốn làm khó đứa trẻ đó một phen.

Trong triều ta cũng có chút thế lực, một phần vì hoàng huynh không có thành tựu gì, một phần vì trong tay ta có một nửa hổ phù.

Có người muốn dựa vào ta để thăng tiến, ta lại thấy nhàm chán.

Vậy nên ăn khớp với nhau, hành sự lại càng không e dè gì nữa.

8.

Chỉ trong một ngày, khi ta vừa mới thức dậy, kinh thành đã có tin báo, Liễu Dư đang khỏe mạnh thì bỗng nhiên trọng bệnh.

Người đến truyền tin nói năng lắp bắp, nhưng lại không rõ ràng.

Ta không kịp chải tóc, suốt dọc đường không nghỉ một khắc, cứ thế tóc tai bù xù mà vào kinh.

Trong viện yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng tuyết rơi xào xạc.

Ta đã rất lâu rồi không gặp người ấy, chàng chỉ yên lặng nằm trên giường, đôi mắt hoa đào trong veo nhìn ta bước vào, con ngươi khẽ động.

Vết thương trên ngực đã được băng lại, nhưng vẫn thấm ra một mảng máu đỏ tươi.

Ta bàng hoàng nhận ra mái tóc chàng ấy đã điểm bạc, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn, chàng ấy còn nhỏ hơn ta một tuổi mà.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT