Lọc Truyện

10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhưng cô cẩn trọng, không có nghĩa người khác cũng vậy mà không đụng trúng cô. Tư Duệ cứ vậy bị người ta cố ý hay vô tình va phải. Đúng lúc có một chiếc xe hơi màu xanh đen từ đằng xa đi tới, cô lại đang đứng ở phần vỉa hè sát lòng đường.

Thân thể nhỏ bé loạng choạng nghiêng xuống lòng đường, ngã tự do vào đất mẹ.

Tư Duệ không thể nhìn thấy, chẳng thể tránh né, đến cả hét lên một tiếng cuối đời đầy sợ hãi cũng không có khả năng. Chỉ có thể nghe được một tiếng phanh xe rất mạnh, rất vang vọng, giống như thanh âm của hồi chuông báo tử.

***

Con đường phía trước ồn ào náo nhiệt. Kéo theo cả một hệ lụy bị tắc nghẽn ở đằng sau.

Cao Lãng không kiên nhẫn nhíu mày, ngón tay nhịp nhịp trên vô lăng. Mắt anh từ lúc ăn cơm ở nhà hàng vẫn không ngừng giật giật. Điều này vừa làm anh khó chịu, vừa cảm thất bất an.

Qua một lát, giao thông cũng đã ổn định trở lại. Cao Lãng cho xe chạy thẳng về phía trước một đoạn rồi dừng ở một tiệm bánh ngọt trên vỉa hè. Anh cũng không biết tại sao lại ghé vào đây, nhưng đột nhiên rất muốn mua gì đó, đặc biệt rất nhớ cô.

Anh mua rất nhiều bánh, đều là loại Tư Duệ từng ăn. Nhân tiện có trò chuyện với nhân viên bán bánh một chút:

" Vừa rồi trên này có chuyện gì vậy? "

Anh thanh niên đưa túi giấy đựng bánh cho Cao Lãng đáp:

" À! Ban nãy mới xảy ra tai nạn, tuy người lái xe đã kịp thắng lại không gây thương tích gì nhưng cô gái có lẽ vì quá sợ hãi đã hôn mê, vừa được đưa đến bệnh viện rồi! "

" Ừm! " Cao Lãng gật đầu, mi tâm hơi nhíu lại, dường như vụ tai nạn này rất ảnh hưởng đến anh.

________________________________

Trong phòng bệnh đặt cách, bồn bề thoáng đãng trắng toát, phảng phất không không gian kín là mùi thuốc khử trùng.

Người đàn ông dáng người cực kỳ cao lớn có phần vạm vỡ, khoác trên mình áo Blouse trắng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, bước vào bên trong. Anh nâng mắt nhìn người con gái gầy yếu đang nằm trên giường, mu bàn tay ghim kim truyền dịch, bỗng thấy đau lòng.

Thời gian trôi qua, hai tháng không gặp, cô sao lại tiều tụy đáng thương đến mức này.

Hai tháng trước, cô vì một người đàn ông mà bị câm, cả bệnh viện đều biết.

Cũng hai tháng trước, cô vì người đàn ông ấy mà chịu mù, không một ai biết.

Hiện tại, chỉ có anh biết.

Hướng Mạc Thâm đi đến bên giường, kiểm tra qua một chút hoạt động của các thiết bị ý tế. Xong xuôi, mới kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, chăm chú quan sát gương mặt nhỏ trắng bệch.

Kể từ sau khi Tư Duệ đột nhiên xuất viện trong đêm, đến cả người bác sĩ trực tiếp đảm nhận việc khám xét cho cô cũng chẳng hề hay biết, anh vẫn luôn tìm kiếm và điều tra về cô. Đặc biệt, không khi nào nghĩ về cô. Nghĩ cả về thứ tình cảm thiêng liêng mộc mạc mà cô dành cho người đàn ông kia.

Hướng Mạc Thâm tự hỏi, nếu Cao Lãng biết được sự thật, biết được nữ nhân của hắn thành ra nông nỗi này là vì hắn, thì liệu hắn có còn muốn đính hôn với người phụ nữ khác nữa hay không?

Và tại sao Cao Lãng lại chẳng hề thắc mắc việc Tư Duệ lại đột nhiên biến mất như vậy? Hơn nữa, đùng một cái quay về? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô đã gặp anh ta chưa?

Tuy chưa có chứng cứ, nhưng dựa trên những sự việc thực tế, anh có thể hình dung ra được bí mật sau ca phẫu thuật của Cao Lãng.

Lại nhớ đến đôi đồng tử loãng đục của người con gái đang nằm trên giường, lòng anh bỗng thắt lại. Chính là cô gái này, chấp nhận một đời mù lòa để đem ánh sáng đến cho người đàn ông mà cô yêu nhất. Vì một lý do nào đó, sau khi hiến giác mạc, cô đã tạm thời rời đi, cụ thể thì chỉ có mình cô biết rõ. Thậm chí có cả người phụ nữ kia.

Nữ nhân họ Đồng với danh nghĩa là người hiến giác mạc, sau đó luôn xuất hiện bên cạnh Cao Lãng, cùng anh rầm rộ trên bảng tin toàn quốc. Từ người hiến giác mạc trở thành hôn phu tương lai của anh. Tư Duệ mất tích hơn hai tháng sau đó cũng tự nhiên đùng một cái quay về.

Nghĩ đến đây, mắt anh dưới lớp kính cận bỗng lóe lên một tia sáng tỏ.

Thì ra là vậy!

Ra là vậy!

Cô ta đã qua mắt tất cả mọi người mà không bị một ai nghi ngờ, thậm chí là Cao Lãng.

_______________________________

Người trên giường khẽ lim dim mắt, sau hơn một ngày, cô rốt cuộc cũng đã tỉnh lại khiến Hướng Mạc Thâm không khỏi vui mừng.

Anh đứng dậy, thăm hỏi cô với tư cách là một bác sĩ:

" Ngô tiểu thư, cô tỉnh rồi! Cảm thấy trong người thế nào? "

Tư Duệ chớp chớp mắt, không gian này quen thuộc quá, dường như cô đã từng trải qua tại đâu. Tầm mắt lại di chuyển trong vô định đến chủ nhân của giọng nói vừa rồi, có chút quen quen.

Tới đây, cô bỗng giật mình. Phải rồi! Cô bị xô ngã, lao xuống lòng đường, còn có một chiếc hơi đang lao tới. Và rồi… con của cô? Con của cô thì sao? Đứa bé của anh và cô?

' Con tôi? Con của tôi! '

Tư Duệ kích động bật dậy, quờ quạng trong không trung bắt lấy cánh tay Hướng Mạc Thâm, miệng há ra gần như muốn hét lên, nhưng tuyệt nhiên chẳng phát ra tiếng động nào.

Vì là bác sĩ đã từng học qua khẩu âm nên Hướng Mạc Thâm có thể dễ dàng đọc được khẩu hình miệng của cô. Anh đặt tay lên mu bàn tay Tư Duệ vỗ nhẹ trấn an:

" Cô yên tâm! Đứa bé không sao! "

Lúc này, Tư Duệ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô theo bản năng đưa tay vuốt ve bụng mấy cái.

Thật tốt vì đứa bé không sao! Nếu nó có mệnh hệ gì, cô thật sự không sống nổi. Bằng không, để cô đi cùng với nó.

Hướng Mạc Thâm trầm mặc nhìn cô, qua một lát lại ngồi xuống ghế, cất giọng trầm ổn nói:

" Ngô tiểu thư, là tôi suýt đâm xe trúng cô, thực xin lỗi! Ngoại trừ viện phí tôi đã chi trả đầy đủ, nếu cô còn có yêu cầu bồi thường gì khác, cứ việc nói với tôi! "

Tư Duệ thôi vuốt bụng, ngẩng đầu hướng về người đàn ông trước mặt. Cô nhớ ra giọng nói này, chính là vị bác sĩ từng khám cho cô khi mà cô bị ngất đi. Nhưng anh ta tên là gì nhỉ?

Lúc này, đầu óc đã hoạt động trở lại, Tư Duệ chợt nhận ra Tiểu Hà tự khi nào đã không còn ở bên cạnh mình nữa. Cô bỗng hốt hoảng, sự bế tắc trong cô cũng cùng lúc dâng lên cùng màn đêm, không còn tâm trạng để để ý đến lời anh nói nữa mà hỏi vào một vấn đề khác:

' Bác sĩ, tôi đã ngất bao lâu rồi? ' Tư Duệ ngồi thẳng dậy, cánh môi tái nhợt run run mấp máy.

Hướng Mạc Thâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trời đã chập choạng tối:

" Ngô tiểu thư, cô đã hôn mê hơn một ngày rồi! Hôm nay là Giáng Sinh! "

' Giáng Sinh ' Nghe đến đây, cô lập tức thẫn người.

Vậy tức nghĩa, hôm nay đã là 25/12, là ngày anh và người phụ nữ sẽ kia đính hôn. Nếu thật là thế... bây giờ cô đến có còn kịp?

Nhưng còn Tiểu Hà, chị bây giờ đang ở đâu, cô còn không rõ! Có thể bỏ mặc chị như vậy ư?

Như nhìn ra được nỗi lòng của Tư Duệ, Hướng Mạc Thâm đứng dậy, thuần thục tháo rút kim truyền dịch trên mu bàn tay của cô ra:

" Tỉnh lại là tốt rồi! Bây giờ tôi đưa cô đến nơi cần đến! Thu xếp nhanh xem ra vẫn còn kịp! "

Do khoảng cách hai người khá gần, Tư Duệ có thể dễ dàng níu vạt áo anh, nói không tiếng động:

' Trước hết, giúp tôi gọi cảnh sát tìm kiếm một người! '

_____________________________________

Khách sạn Pha Lê, nằm ở trung tâm thành phố C - khu vực sầm uất bậc nhất thành phố.

Sở dĩ có cái tên này là do khách sạn được xây dựng theo kiến trúc của một viên pha lê khổng lồ. Đến cả các nội thất bên trong cũng được thiết kế theo vô vàn những hình khối khác nhau của pha lê. Nổi bật là những nụ đèn chùm lung linh rực rỡ.

Hôm nay, cả tầng 11 của khách sạn được bao bởi một nhân vật lớn thừa dịp đính hôn của anh ta, chủ tịch Cao thị - Cao Lãng.

Tầng 11 cũng như những tầng khác, có một đại sảnh lát đá hoa cương rất rộng và một phòng tiệc tổ chức lễ cực lớn. Người ta có thể tự do thoải mái đi lại ở đại sảnh nhưng được bước vào phòng tiệc, tuyệt nhiên chỉ có khách mời chính thức.

Hướng Mạc Thâm và Tư Duệ hiện giờ ở quầy tiếp tân đang ra sức yêu cầu được vào trong phòng tiệc.

" Thưa cô, chúng tôi thật sự có việc gấp cần gặp Cao Lãng, hãy để chúng tôi vào bên trong! "

Chị tiếp tân trẻ ái ngại nhìn hai người một nam một nữ trước mặt. Nam cao lớn vạm vỡ, gương mặt nghiêm nghị tuấn tú, chiếc kính cận càng khiến anh trở nên chững chạc. Nữ nhỏ nhắn, mặc áo bệnh nhân, bên ngoài khoác một chiếc áo ấm nam lớn, đôi mắt to tròn thấp thỏm loãng đục một màu nâu sẫm, bàn tay non mềm được người đàn ông nắm lấy chặt chẽ.

" Thực xin lỗi hai vị! Nếu không có thiệp mời, sẽ không được vào bên trong tiệc chính, chúng tôi không thể làm trái yêu cầu của khách hàng. "

Hướng Mạc Thâm nhíu mày hít một hơi thiếu kiên nhẫn, bàn tay to rộng thô ráp vô thức siết chặt mềm mại trong tay. Tư Duệ chịu đau, níu cánh tay anh mấp máy môi:

' Anh, đừng tức giận! ' Cô vừa dứt câu, bên trong phòng tiệc chợt vang lên tiếng hò reo kích động, ở chỗ hai người đang đứng, thanh âm vọng ra nghe rõ mồn một.

" Hôn đi! Hôn đi! "

" Phải vậy chứ! Cao Tổng không làm chúng ta thất vọng mà! "

" Con mẹ nó cuồng nhiệt quá rồi! "

" Bãi cơm chó này tôi nuốt không trôi, chuồn trước đã tính tiếp! " Một người bỗng hét lớn.

Khi lời người ấy vừa dứt, cánh cửa phòng tiệc cũng được mở ra. Hướng Mạc Thâm theo phản xạ nhìn về phía đó, hình ảnh nơi sân khấu trong phòng tiệc khiến đồng tử anh thoáng chốc co rút lại, lập tức chuyển sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Tư Duệ toàn thân cứng đờ, đôi mắt trợn trừng chớp chớp, giọt nước mắt trực trào càng làm mắt cô thêm long lanh ánh lệ. Cánh môi anh đào run rẩy, bàn tay mềm mại trong tay anh cũng trở nên lạnh toát.

Cao Lãng, anh thật sự...

Anh thật sự đã cùng với người phụ nữ hai mặt kia trao nhau nụ hôn, một nụ hôn cuồng nhiệt. Một nụ hôn khiến cho toàn dân thiên hạ phải trầm trồ kích động. Một nụ hôn thay lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Tư Duệ. Một nụ hôn kết thúc niềm tin tưởng cuối cùng của cô dành cho anh.

Tuy bị mù, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cánh cửa lớn của phong tiệc vừa được mở ra. Nhưng cảm ơn ông trời đã để cho cô bị mù, để cho cô không phải nhìn thấy cảnh tượng kia, cảnh tượng nam nhân cô yêu nhất môi kề môi với người phụ nữ khác.

Tư Duệ chấp nhận một đời mù lòa, một đời sống trong bóng tối đổi lại ánh sáng và phó mặc tương lai cùng tình yêu của mình cho anh. Để rồi cô nhận lại được điều gì?

Rằng anh không tin cô! Anh ghét cô, hận cô!

Rằng anh đính hôn với người phụ nữ khác, cô ta là tình cũ, là người thứ ba chen vào giữa hai người, cũng là kẻ đã khiến anh và cô rơi vào tình cảnh này đây.

Rằng anh trao cho cô ta nụ hôn đằm thắm, trao cho cô ta đôi môi mỏng ngọt ngào đã từng thuộc về cô, đã từng rất quen thuộc với cô. Trao cho cô ta ánh sáng duy nhất của cô, trao cho cô ta tình yêu vốn dành cho cô.

Một khắc ngu ngốc, đau đớn cả đời. Bấy giờ, cô thật sự không còn gì để mất nữa! Thoáng chốc, bị người phụ nữ kia lừa dối. Thoáng chốc đều bị cô ta cướp sạch.

Chết chìm trong tổn thương, Tư Duệ chẳng hề hay biết Hướng Mạc Thâm nhân lúc người kia mở cửa đi ra đã nhanh trí kéo cô đi đến bước vào phòng tiệc đông đúc náo nhiệt.

Bảo vệ đứng trực ở hai bên cửa, thấy Hướng Mạc Thâm hùng hổ xông tới lập tức bật chế độ phòng thủ đứng chắn trước cửa. Nói là bảo vệ nhưng hai người thoạt nhìn trông giống xã hội đen hơn cả.

" Không phận sự, miễn vào! " Một trong hai người lạnh giọng lên tiếng.

Hướng Mạc Thâm híp mắt nhìn hai người, ánh mắt hình viên đạn đầy mị lực khiến họ lập tức có chút e dè:

" Tôi nói các anh tránh ra! "

Hai người bảo vệ nhìn nhau, dù có chút lung lay nhưng vẫn đứng lì che chắn ở trước cánh cửa lớn màu trắng đã được đóng lại. Người đàn ông này dễ đối phó, nhưng chủ nhân của họ còn đáng sợ hơn.

Chị tiếp tân vừa rồi cũng hớt hải đuổi theo đến tận đây, chị thở hồng hộc, cầu khẩn nhìn Hướng Mạc Thâm:

" Xin anh thông cảm! Đây là yêu cầu của khách hàng đưa rã chúng tôi thật sự không thể làm trái! Nếu để hai vị vào trong, chúng tôi chẳng thể tượng tưởng ra nổi mình sẽ bị kiểm điểm như thế nào đâu ạ! "

Lúc này, Tư Duệ mới có chút định thần lại được. Cô không muốn làm khó người ta, càng muốn làm gì đó ngăn cản anh, giúp anh bình tĩnh trở lại.

Cùng lúc, điện thoại trong túi Hướng Mạc Thâm bỗng reo lên inh ỏi. Anh chậc lưỡi một cái đầy khó chịu, định cúp máy. Nhưng khi nhìn tên hiển thị trên mang hình, trực giác anh mách bảo như đã có chuyện gì xảy ra, vì vậy không thể không nghe máy.

Vừa bắt máy, bên kia liền vang lên một giọng nam quen thuộc:

" Thâm, Tâm Tâm bị bắt cóc rồi! "

___________________________________

-Còn tiếp-

Danh sách truyện HOT