CHƯƠNG 90: YÊU CẦU DUY NHẤT
Mẹ Lệ sửng sốt, sau đó kiên định nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu. Con trai tôi chỉ có thể ngã một lần ở cùng một chỗ thôi. Bây giờ nó đã đủ mạnh mẽ rồi.”
“Dì cũng biết anh ấy rất mạnh mẽ, mạnh đến mức bất kỳ người nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của anh ấy, không phải sao?” Diệp Văn Văn không dừng lại, tiếp tục trả lời.
Lần này, mẹ Lệ thật sự nghẹn lời.
Môi câu nói của Diệp Văn Văn đều có lý, bà không thể phản bác được.
Bà ngước mắt nhìn cô gái trẻ tuổi này, cảm xúc trong mắt trở nên phức tạp.
“Mỗi đứa con trai trưởng của nhà họ Lệ đều phải làm đám cưới thương mại. Bác cả của Lệ Trùng Khánh cũng vậy, ông cụ Lệ cũng vậy, đây là quy định trong nhà, không ai có thể thay đổi được.”
“Nhưng anh ấy không chỉ là con trai cả của Lệ thị, còn là con của dì.” Diệp Văn Văn nói.
Ánh mắt mẹ Lệ lóe lên, sau đó hít sâu một hơi.
“Nó muốn thừa kế sản nghiệp gia đình Lệ thị thì nhất định phải bỏ qua một vài thứ. Chắc cô cũng hiểu điều này.”
Lệ Trùng Khánh vừa lên đại học đã được bồi dưỡng như người thừa kế doanh nghiệp Lệ thị, anh nhìn thấu sự gian trá trong thương trường và sự tàn khốc giữa con người với nhau sớm hơn các bạn bè cùng lứa tuổi.
Sao bà không hy vọng con trai của mình chỉ là một người bình thường?
Nhưng thân phận còn đó, người trong gia tộc tha thiết mong chờ khiến bà không thể không thỏa hiệp.
“Đừng để cho nó làm ầm ĩ, căng thẳng với người trong nhà. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi.” Cuối cùng, mẹ Lệ nói.
Diệp Văn Văn quay lại trên xe, cửa kính bên ghế lái đang mở. Tay Lệ Trùng Khánh cầm điếu thuốc buông thõng ngoài cửa xe.
Cửa sổ đã mở, vậy chắc hẳn anh cũng nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cô và mẹ Lệ.
“Chúng ta rời khỏi thành phố A như vậy không phải là cách.” Diệp Văn Văn khẽ nói.
“Kiên trì thêm mấy tháng nữa, anh sẽ nhanh chóng khiến cho bọn họ phải ngậm miệng.” Lệ Trùng Khánh cầm tay cô.
“Em không muốn anh phải khó xử.” Diệp Văn Văn rũ mí mắt, che giấu cảm xúc trong mắt mình.
Tay Lệ Trùng Khánh nắm tay cô chợt siết chặt, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Chúng ta nói rõ, tuyệt đối không lùi bước.”
Diệp Văn Văn không nói lời nào, hít thở cũng trở nên khó nhọc.
“Hai tháng, anh sẽ giải quyết tất cả những vấn đề này trong vòng hai tháng.” Lệ Trùng Khánh đưa ra thời gian cam kết.
Diệp Văn Văn hít mũi một cái, viền mắt hơi ướt.
“Em chỉ không muốn anh vì em mà ảnh hưởng tới cuộc sống và công việc, nếu vậy em sẽ hận mình tới chết mất.”
Lệ Trùng Khánh cúi xuống hôn trán cô, dịu dàng nói: “Anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới có nhớ, em chính là tất cả cuộc sống của anh.”
Nước mắt của Diệp Văn Văn lập tức tràn ra như gió bão, cô ghét mình già mồm cãi láo như vậy.
Nhưng cô cũng cảm động trước sự thành khẩn và kiên định của Lệ Trùng Khánh.
Cô phải may mắn tới mức nào mới được một người đàn ông ưu tú như vậy nuông chiều một mình mình.
Có thể kiếp trước cô tích quá nhiều may mắn …
Cuộc hành trình vốn định về nhà ăn cơm đã kết thúc một cách hoang đường như vậy.
Lệ Trùng Khánh dẫn theo Diệp Văn Văn ăn bữa tối dưới ánh nến ở bên ngoài, còn xem bộ phim tình cảm, cố gắng hưởng thụ thế giới lãng mạn của hai người.
Diệp Văn Văn hiểu rõ, Lệ Trùng Khánh muốn dời sự chú ý của mình, muốn mình vui vẻ.
Cô không muốn làm anh thất vọng, cũng không muốn làm anh lo lắng cho mình.
Cho nên Diệp Văn Văn đều cười suốt quá trình, cười rất rạng rỡ, lại giống như đã thật sự quên mất cảnh tượng lúng túng và không thoải mái xảy ra mấy giờ trước.
Căn hộ ở gần công ty đã trở thành tổ ấm nhỏ của hai người.
Lệ Trùng Khánh không quay về dinh thự họ Lệ, mỗi ngày đều đi làm cùng Diệp Văn Văn, ngoại trừ lúc cần phải đi xã giao công việc, hết giờ làm anh đều sẽ về nhà cùng Diệp Văn Văn.
Cho đến một tuần lễ sau, mẹ Lệ gửi tin nhắn tới… Cô cả và cô út đã rời khỏi Nam Thành, quan hệ giữa Lệ Trùng Khánh và nhà họ Lệ mới đỡ căng thẳng.
“Dư Tinh cũng đi theo cô cả con rồi. Lần này cô cả con quyết tâm để cô ta làm mợ chủ nhà họ Lệ, con đừng cứng rắn đối đấu với cô ấy nữa. Dù sao cô ấy cũng là người lớn tuổi, rất đáng tôn trọng trong nhà.”
Mẹ Lệ nói với ẩn ý sâu xa trong điện thoại.
“Con biết rồi.” Giọng điệu Lệ Trùng Khánh thản nhiên.
“Thằng bé này, con còn muốn phân cao thấp với mẹ sao? Con quyết tâm muốn cưới cô ta, mẹ có thể không đứng bên phía con sao? Vấn đề là sau khi ông nội con qua đời, ba con vẫn luôn nghe theo cô cả.
Mẹ là mợ chủ nhà họ Lệ nhưng không quyền lên tiếng từ lâu rồi…” Mẹ Lệ thở dài.
Lệ Trùng Khánh khẽ nhíu mày. Anh hiểu rõ địa vị của mẹ ở nhà họ Lệ.
“Mẹ cứ lo cho mình là được rồi, con có thể xử lý tốt tất cả.” Từ lúc còn nhỏ anh đã không còn làm nũng hay nói những lời quan tâm với mẹ, bây giờ cũng không biết nên an ủi bà thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!