Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Đan Đan!”

Vân Mộc Thanh vừa mới hoảng hồn cũng phản ứng lại, cô vội vàng chạy tới ôm lấy Đan Đan vào lòng, khoé mắt còn ươn ướt.

“Đan Đan, con không sao chứ, khiến mẹ sợ chết đi được, con sao thế này?”

Sở Phàm lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, không có bị thương, chỉ bị giật mình thôi, ngủ một giấc là khoẻ rồi”.

Vân Mộc Thanh lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên vừa định cảm ơn người tốt ra tay giúp đỡ này thì sửng sốt: “Là anh à Sở Phàm?”

Sở Phàm nhìn khuôn mặt như hoa lê ướt mưa của cô, hơi đau lòng nói: “Chào cô, lại gặp nhau rồi”.

'Vân Mộc Thanh hơi ngạc nhiên, tâm trạng phức tạp nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, tính cả ngày hôm qua anh đuổi Vân Dũng đi thì đây đã là lần thứ hai anh giúp đỡ tôi rồi, tôi thật không biết nên cảm ơn anh thế nào nữa”.

Sở Phàm xua tay, quan tâm nhìn người phụ nữ trước mặt, khàn giọng nói: “Không cần khách sáo, Đan Đan không sao là

tốt rồi, để đảm bảo vẫn nên đưa đến bệnh viện khám thì hơn”.

“Được, cảm ơn”, Vân Mộc Thanh lau khô nước mắt, ôm lấy Đan Đan, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt con gái, trong lòng không khỏi thầm trách: Con bé ngốc này, con suýt doạ mẹ sợ chết khiếp mà còn ngủ vui vẻ như vậy, đúng là không tim không phổi.

Sở Phàm đứng dậy, anh nheo mắt lại nhìn chiếc xe BMW gây chuyện cách đó không xa, trong lòng cực kỳ giận dữ.

Rõ ràng pháp luật đã quy định xe phải chạy chậm trên đoạn đường có trường học, nhường cho học sinh đi đường, hơn nữa tốc độ xe cấm vượt qúa ba mươi.

Nhưng khi nãy chưa tính chiếc xe BMW này lái hơn sáu mươi, còn lạng lách lung tung, không nhìn trước sau, nếu người đó có trách nhiệm thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy?

May mà nhờ có mình ở đây, nếu không thật sự không tưởng tượng nổi con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì!

Sở Phàm đứng lên, vừa định đi nói lý lẽ với tài xế chiếc xe kia thì lúc này, người nọ đã chủ động bước ra từ trong xe.

“Đứa con chết tiệt của ai mà không biết trông chừng còn để chạy lung tung trên đường lớn như thế, muốn chết sao?”, tài xế một người phụ nữ diêm dúa chừng hai mươi mấy tuổi, ăn diện phô trương, mặc toàn đồ hiệu.

Cô ta vênh váo hung hăng, vẻ mặt kiêu ngạo giận dữ như mình chịu thiệt thòi lắm vậy, còn trách móc Vân Mộc Thanh:

“Cô làm mẹ kiểu gì thế, có biết phép tắc không vậy? Cô biết chiếc xe này của tôi bao nhiêu tiền không, BMW 7 Series, hơn một triệu đấy!”

“Bị va chạm thành thế này cô có đền nổi không? Mới sáng sớm, đúng là xui xẻo mà”.

Vân Mộc Thanh cản môi, khiêm nhường xin lỗi người kia: “Xin lỗi, là do tôi sơ ý, đem lại phiền phức cho cô rồi”.

Sở Phàm thấy thế thì cực kỳ giận dữ, hỏi Vân Mộc Thanh: “Rõ ràng là cô ta lái xe ẩu tả khiến Đan Đan hoảng sợ, cô xin lỗi cô ta làm gì?”

Vân Mộc Thanh lắc đầu nói: “Bỏ đi, Đan Đan không sao là được rồi. Tôi... Tôi không đền nổi nhiều tiền như vậy...”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Vân Mộc Thanh, Sở Phàm cực kỳ chua xót, cô gái ngốc này, không biết mấy năm nay đã chịu bao nhiêu uất ức khổ nhọc vì con gái nữa.

Một mình không nơi nương tựa, gặp chuyện khó khăn cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong, nhân nhượng cho yên chuyện.

Nghĩ đến đây, trong mắt Sở Phàm có cảm xúc dịu dàng thoáng qua, còn mang theo đau lòng và áy náy.

“Đúng là xui xẻo, bỏ đi, hôm nay tôi không so đo với cô”,

người phụ nữ ăn mặc phô trương trước mặt chán ghét nói, cô †a ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, như đang bố thí lấy mấy tờ tiền đỏ từ trong túi Chanel của mình ra, phách lối nói:

Danh sách truyện HOT