Lọc Truyện

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Hùng cũng cáo mượn oai hùm, hắn ta bật cười giễu đầy vẻ đắc ý: “Hai người tiếp tục ngang ngược đi, sao lại không ngang ngược nữa? Dám đụng đến chị Dung, cũng không chịu nghe ngóng xem Yên Kinh là địa bàn của ai?”

“Lập tức cút qua đây liếm giày cho bố, bố sẽ tha cho cái mạng chó của chúng mày”.

Sau khi nói dứt lời, Trương Hùng phun bãi đờm xuống đất, hắn ta phá ra cười ha hả.

Sở Phàm lạnh lùng đảo mắt nhìn đám người Trần Tử Dung, anh chỉ nói một cách lạnh lùng: “Xin lỗi là cái chắc, có điều phải là chúng mày dập đầu xin lỗi tao mới đúng”.

Đám người Trần Tử Dung đều sững sờ, rồi sau đó, chúng ôm bụng cười lớn như thể vừa nghe thấy chuyện gì hài hước lắm vậy, cười đến mức chảy cả nước mắt…

“Đúng là kỳ quặc, muốn bọn tao xin lỗi mày sao? Mày là cái thá gì, buồn cười chết đi được”, Trương Hùng cố tình cười một cách khoa trương.

Những tay đánh đấm trong Hiệp hội võ thuật cũng cười lạnh đầy vẻ khinh thường, ánh mắt chúng rất đỗi âm u đáng sợ.

“Mày đúng là đồ to gan lớn mật, tìm đường chết!”, Trần Tử Dung đã mất kiên nhẫn hoàn toàn, cô ta nở nụ cười hung ác rồi khoát tay: “Lên hết cho tôi, đánh cho mạnh vào, có án mạng thì để bà đây gánh cho mấy người…”

Hơn một trăm tay đánh đấm trong Hiệp hội võ thuật đã ngứa tay từ lâu, bọn chúng đều xách vũ khí lên xông về phía anh…

“Rừm…”

Vào lúc chúng định ra tay, đột nhiên có âm thanh cực lớn vang lên đằng sau lưng, nghe giống hệt như động đất.

Một đám người đông kìn kịt từ xa chạy đến như nghìn quân vạn mã, chiếm cứ hết sáu làn xe.

Sở Phàm ngẩng đầu nhìn, nụ cười sáng tỏ nở trên khóe môi anh.

Bè bọn của Trần Tử Dung cũng hết sức kinh ngạc trước cảnh tượng này, trong lúc nhất thời bọn chúng lúng ta lúng túng, đứng lặng tại chỗ…

“Sao lại có nhiều người như thế, chị Tử Dung, có phải Cửu Thiên Tế biết chị bị bắt nạt nên mới gọi người đến trút giận giùm chị không”, ánh mắt Trương Hùng sáng bừng.

“Còn phải nói hả, trước nay Cửu Thiên Tế thương chị nhất, chắc chắn đây là người mà ông ta gọi đến”.

Trần Tử Dung làm ra vẻ vừa mừng vừa lo, cô ta không quên trừng mắt uy hiếp Sở Phàm: “Hai cái thằng khốn kiếp, lần này chọc thủng trời rồi đấy, ông trời cũng không cứu được chúng bây đâu!”

Một giây sau, mặt đất bắt đầu rung động theo tiết tấu, âm thanh vang dội như cơn động đất.

Mà những người xuất hiện ngay sau đó càng khiến cho đám Trần Tử Dung sững sờ…

Đi đầu là những ông trùm thế giới ngầm như Lý Hải Đăng, Tưởng Thiên Sơn, bọn họ dẫn theo hai nghìn người mặc đồ đen vừa thân, hết sức khí thế.

Đằng sau đó là đội ngũ cảnh sát mặc đồ xanh hải quân, được trang bị vũ trang đầy đủ cùng với hai nhánh quân đội, những người chiến sĩ mặc quân phục rằn ri…

Ở hai bên đường, bốn phương tám hướng còn có đủ già trẻ lớn bé, người nam người nữ trong đủ nghình nghề cầm cờ đỏ, hô khẩu lệnh, ùa vào một cách cuồng nhiệt và cung kính…

Không dưới một trăm nghìn người đổ về đây, cảnh tượng trông có vẻ hết sức hoành tráng!

So với bọn họ, hơn một trăm tên thuộc phe phái của Trần Tử Dung giống hệt như một đàn kiến dưới chân núi Thái Sơn, nhỏ bé đến mức không thể tìm thấy…

“Chị, chị Tử Dung, trông lạ thường quá, chuyện, chuyện gì thế này?”

Bọn người Trương Hùng sững sờ, rốt cuộc cũng ý thức được có điều lạ lùng, dù Cửu Thiên Tế có ra lệnh cũng không điều động nổi hơn một trăm nghìn người cơ chứ…

“Chị, chị cũng không biết, lẽ nào trên máy bay có ông lớn nào đó sao?”

Trần Tử Dung cũng ngẩn ngơ, dù bây giờ cô ta là thiên hậu nổi tiếng nhất trong giới giải trí thì mỗi buổi concert cũng chỉ có năm sáu nghìn người mà thôi, làm gì hoành tráng được như thế.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT