Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tất Văn Bách rời khỏi sàn cược ngọc, trong lòng hắn cảm thấy bức bối vô cùng.

Hơn nữa, hắn càng nghĩ càng thấy tức giận.

Đặc biệt là nghĩ tới việc lúc trước hắn bị người ta bắt bẻ, chuyện này còn có thể cố gắng bỏ qua. Nhưng sau đó không ngờ lại lỗ nhiều như vậy, hắn không cam lòng chút nào.

Bịch! Bịch!

"Mẹ kiếp!"

A!!!

Tất Văn Bách đấm vào thân xe để xả giận, nhưng vừa đấm xong, hắn liền kêu lên đau đớn.

Tất Văn Bách dừng lại, phát hiện bàn tay mình đang chảy đầy máu.

"Chết tiệt!"

Tất Văn Bách càng thêm tức giận.

"Thằng nhãi họ Trần kia, còn cả Nam Cung Yến nữa, dám đắc tội tao thì đừng trách tao không khách sáo".

Tất Văn Bách nén cơn đau, cầm lấy điện thoại lên và nối máy.

"Alo.."

Rất nhanh, đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói trầm ấm.

"Triệu Ngũ gia, tôi muốn ông tìm giúp tôi một sát thủ, càng lợi hại càng tốt. Tôi muốn giết hai người".

Tất Văn Bách nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cậu Tất, cậu muốn tìm sát thủ để giết ai?", Triệu Ngũ gia hiếu kì hỏi: "Ai dám đắc tội với cậu vậy?"

"Triệu Ngũ gia, tôi muốn giết Nam Cung Yến, và tên bảo vệ quèn bên cạnh Nam Cung Yến".

Tất Văn Bách oán hận nói: "Ông giúp tôi tìm một sát thủ lợi hại nhất. Bất luận thế nào, tôi đều muốn hai bọn họ phải chết".

"Cái gì?"

Triệu Ngũ giật mình, sau đó ông ta liền trầm giọng đáp: "Cậu Tất, chuyện này tôi không giúp nổi cậu. Cậu tìm người khác đi".

Tất Văn Bách không ngờ Triệu Ngũ sẽ từ chối mình, tâm trạng hắn vốn đã không tốt sẵn rồi, hắn liền hét lên: "Triệu Ngũ, có phải ông chê ít tiền không? Tôi nói cho ông biết, ông cứ việc báo giá đi. Tôi muốn tìm sát thủ lợi hại nhất".

Tất Văn Bách mắng mỏ, còn Triệu Ngũ lại bình thản đáp: "Cậu Tất, cậu nghe tôi khuyên một câu, có những người cậu không đắc tội được đâu. Đặc biệt là Trần Thanh, cậu tốt nhất đừng nên đắc tội".

"Mẹ nó chứ, tôi chính là muốn giết hắn. Bất luận thế nào tôi cũng phải giết được hắn. Có người nào mà tôi không đắc tội được chứ".

Tất Văn Bách ngông cuồng đáp.

"Cậu Tất, cậu đừng nghĩ rằng nhà mình có quyền thế là có thể chèn ép tất cả mọi người. Có những người, cậu thật sự không nên đắc tội", Triệu Ngũ tiếp tục khuyên ngăn: "Cậu Tất, tôi khuyên cậu, tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ đó đi".

"Vớ vẩn! Triệu Ngũ, ông không giúp tôi thì tôi tự tìm người".

Tất Văn Bách nói xong liền ngắt điện thoại.

"Chết tiệt!"

Tất Văn Bách ném điện thoại đi, tiếp tục nổi giận mắng mỏ.

Triệu Ngũ đặt điện thoại xuống, thở dài lắc đầu: "Có những người, cậu không đắc tội nổi đâu. Dù cho hiện tại người đó chỉ là một tên bảo vệ quèn thì sao chứ, vảy vàng thì sẽ chẳng ở mãi trong hồ nhỏ, chỉ cần gặp thời lập tức sẽ biến thành rồng thôi".

Triệu Ngũ nghĩ một hồi liền quyết định báo tin này cho Trần Thanh.

Lúc này, Trần Thanh và Nam Cung Yến đang ngồi ở ghế sau xe.

Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào anh.

"Sao anh lại gọi tôi là cọp cái".

Nam Cung Yến kích động nói.

"Vì em giống cọp cái".

Trần Thanh cười hì hì đáp: "Hơn nữa, em nói em không phải cọp cái, vậy tức là là anh có thể sờ mông em đúng không?"

"Họ Trần kia, tôi phải giết anh".

Nam Cung Yến nói rồi liền nhào về phía Trần Thanh.

Lúc Nam Cung Yến nhào tới, Trần Thanh cũng không né, anh còn thuận tay kéo cô lại phía mình và đè cô xuống.

Lúc này, cả người Nam Cung Yến đang bị Trần Thanh đè lên.

"Vợ à, em có phải chuẩn bị để anh "thịt" không vậy? Em đừng gấp gáp, chúng ta về nhà rồi làm, được không?"

"Đồ lưu manh, tôi phải giết anh".

Lúc này, Nam Cung Yến vung nắm đấm tới.

Trần Thanh cũng để mặc cho cô đánh mình.

Dù gì cô đánh cũng chẳng đau, hơn nữa lúc này Nam Cung Yế còn đang bị đè dưới người anh, Trần Thanh thích thú hưởng thụ khoảng khắc này.

Cũng không tồi chút nào!

Ting! Ting!

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh vang lên.

"Vợ à, đừng quậy nữa. Anh nghe điện thoại đã".

Trần Thanh nói.

"Không được, anh phải nói rõ cho tôi, còn phải xin lỗi tôi nữa", Nam Cung Yến không định ngừng tay lại.

Mà lúc này, Trần Thanh đột ngột vung tay lên.

Aaa!

Nam Cung Yến giật mình hét lên, tiếp đó cô liền cảm thấy toàn thân đau nhức, ê ẩm.

"Còn dám động đậy nữa là anh tiếp tục đó", Trần Thanh đáp.

Nam Cung Yến không còn dám động đậy nữa.

Trần Thanh lôi điện thoại ra, là Triệu Ngũ gọi tới.

Trần Thanh đẩy Nam Cung Yến ra rồi nhấc máy, trầm giọng đáp: "Là tôi đây, có chuyện gì sao?"

Sau khi nghe Triệu Ngũ nói xong, anh liền đáp: "Tôi biết rồi. Ông giúp tôi theo dõi chuyện này, có động tĩnh gì báo ngay cho tôi".

Nói xong, Trần Thanh cúp máy.

"Là cô gái nào gọi cho anh à? Thần bí như vậy?"

Nam Cung Yến bĩu môi nói: "Nếu giờ anh muốn đi gặp người phụ nữ khác thì cứ đi đi. Không cần về cùng tôi nữa".

"Vợ à, em đang ghen sao?", Trần Thanh cười nói.

"Hứ, tôi không thèm ghen đâu", Nam Cung Yến bĩu môi đáp: "Anh có ở bên cạnh người phụ nữ nào thì cũng chẳng liên quan tới tôi. Dù gì sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly hôn thôi".

"Sớm muộn cũng sẽ ly hôn? Vậy xem ra, miếng ngọc Phỉ Thúy Đế Vương Lục của anh phải đem về cất kĩ rồi".

Trần Thanh cười nói.

"Anh dám?"

Nam Cung Yến chừng mắt nhìn anh, bày ra tư thế như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ liều mạng với Trần Thanh.

"Hì hì", Trần Thanh sờ sờ mũi, cười nhẹ.

"Anh nói rồi miếng ngọc này là để tặng cho vợ mình. Ý của em là đồng ý làm vợ anh rồi?"

"Hừ, không thể nào".

Nam Cung Yến đáp.

"Vậy thì anh sẽ lấy lại nó".

"Không được".

"Em ngăn nổi anh sao?"

Trần Thanh cười đáp.

Nam Cung Yến nghe tới đây liền tức giận.

"Họ Trần kia, anh muốn sao nào?"

"Muốn anh không lấy lại cũng được. Em hôn anh một cái đi".

Trần Thanh cười đểu: "Hoặc là em để anh hôn một cái. Nếu như chuyện này mà em cũng không chịu, thì anh sẽ lấy lại nó thật đó".

Nam Cung Yến do dự một hồi, cô biết mình đấu không lại tên lưu manh trước mặt này.

Cô liền nhắm chặt mắt, đáp: "Muốn hôn thì hôn đi. Tôi coi như bị chó hôn vậy".

Trần Thanh thấy Nam Cung Yến nhắm chặt mắt, cộng thêm biểu cảm giận dữ của cô, có chút đáng yêu.

Anh lại gần cô và hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia.

Trần Thanh hôn xong, Nam Cung Yến liều mạng lau miệng, nói: "Giờ được rồi chứ. Anh có thể đi kiếm người phụ nữ của anh rồi".

"Đương nhiên là không được rồi", Trần Thanh cười đáp: "Anh còn phải đem đống đá của anh về nhà nữa. Bên trong này đều là đồ tốt đó".

Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến liền nghĩ ra một chuyện.

Cô có chút kích động hỏi: "Anh nói đống đá hôm nay chọn được bên trong toàn đồ tốt sao?"

"Anh chỉ nói bừa thôi mà", Trần Thanh cười đáp: "Anh nghĩ là có, nhưng cũng không chắc sẽ đúng".

"Vậy chắc chắn đúng rồi", Nam Cung Yến nghĩ tới việc Trần Thanh chọn được nhiều đá như vậy, nếu như bên trong tất cả đều là phỉ thúy, thì đủ cho cô mở một tiệm đá quý rồi.

Tính ra như vậy, cô có thể kiếm được một khoản kếch xù rồi.

"Chỗ đá này tôi muốn giữ hết".

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT