Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Thanh thực sự là bị lao lực quá độ, những người khác nhìn thấy thì đều vội vàng vây quanh anh.

“Tôi không sao, mọi người đừng có đứng đợi ở đây nữa, mau về đi. Nhiều người như vậy ở đây cũng không có tác dụng gì, lại còn cản trở bác sĩ làm việc”, Trần Thanh nhìn đám bảo vệ đứng xung quanh thì mở miệng quở trách.

“Haha, anh Thanh, không phải là do chúng tôi không biết giúp gì hay sao”.

“Đúng thế, nếu như chúng tôi có năng lực như anh Thanh thì sớm đã lao lên giúp rồi”.

“Chúng tôi cũng muốn giúp”.

Đám bảo vệ vỗ ngực nói.

“Cảm ơn các cháu nhiều, nhưng các cháu đi về trước đi”, Ngô Quế Hoa khuyên họ.

“Bác à, Đại Quân không còn gì nguy hiểm nữa, cháu xin phép về trước đây”, Trần Thanh thực sự hơi sợ ở cạnh Ngô Quế Hoa vì bà ấy quá nhiệt tình.

Hơn nữa anh còn có cảm giác hơi kì lạ, cứ như thể có người đang đứng trong tối âm thầm quan sát anh.

Trần Thanh biết, chắc đây là thủ đoạn của nhà họ Diệp, chỉ là anh chưa cảm nhận thấy sự nguy hiểm cho nên người kia chắc chỉ theo dõi anh trong im lặng mà thôi.

Trần Thanh chào tạm biệt Ngô Quế Hoa xong thì dẫn theo Dương Lệ rời khỏi bệnh viện.

“Sao thế?”, Dương Lệ dù gì cũng là trưởng phòng bảo vệ, cho nên tính cảnh giác cũng cao hơn người khác. Cô nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thanh như thế thì cảm thấy có gì đó không đúng,

“Ừ, có người đang theo dõi chúng ta, để tôi lái xe cho”, Trần Thanh nở một nụ cười kì lạ, đám người đó thế mà dám theo dõi anh, dù gì anh cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trong việc này rồi.

Nhớ lại năm đó, khi anh bị một đám lính đánh thuê nước ngoài truy giết thì chắc chắn còn li kì hơn thế này nhiều, nhưng họ cũng bị anh cắt đuôi rồi quay lại giết hết mà thôi.

Dương Lệ trợn trắng mắt: “Không phải cậu không biết lái xe sao?”

Dù ngoài miệng nói thế nhưng cô cũng là một người hiểu chuyện. Cô lập tức đưa khóa cho anh rồi ngồi ra sau.

Trần Thanh không cãi lại Dương Lệ mà lập tức lên xe, lái vào trong một con ngõ nhỏ.

Quả nhiên, đợi sau khi anh lái xe vào trong con ngõ nhỏ đó rồi thì ngay cả Dương Lệ cũng phát hiện ra được có người theo dõi.

“Làm sao bây giờ? Họ là ai thế? Nếu không tôi báo cảnh sát nhé?”, Dương Lệ nói một cách hoảng sợ, dù gì ngay cả họ là ai cô còn không biết.

“Không cần, họ không muốn giết người đâu, chỉ là theo dõi chúng ta thôi”, Trần Thanh lắc đầu rồi lái xe một cách điêu luyện xuyên qua con ngõ nhỏ.

Vốn dĩ Dương Lệ không quá chú ý đến kỹ thuật lái xe của Trần Thanh nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bị kỹ thuật lái xe của anh hấp dẫn.

Cả quá trình anh đều lái với tốc độ lớn nhất, mặc dù tốc độ lớn nhất của chiếc xe máy điện này cũng không nhanh nhưng đi trong một con ngõ nhỏ như vậy mà anh chưa một lần phanh xe, cứ thế một đường lao qua con ngõ nhỏ hẹp này.

Nhưng mà rõ ràng chất lượng xe của những người theo đuôi họ tốt hơn nhiều, nếu không phải xe hơi thì chắc chắn là xe moto rồi.

“Đều trách tôi, nếu biết sớm thì đã lái con ZEUS đó đi rồi”, Dương Lệ cảm nhận được sự khác nhau rõ rệt của hai chiếc xe thì nói một cách tức giận.

“Cái gì? Chiếc xe ZEUS đó là của cô thật sao?”, nghe được lời lẩm bẩm của Dương Lệ thì Trần Thanh tức muốn điên rồi. Người phụ nữ này, chỉ vì không muốn cho anh lái chiếc xe ZEUS đó của cô mà lại lái chiếc xe máy điện này.

“Tôi cũng không biết sẽ xảy ra tình huống như thế này”, Dương Lệ đỏ bừng mặt rồi nói một cách xấu hổ.

“Được rồi, đi thôi, họ thích theo đuôi thì cứ theo”, Trần Thanh lắc đầu rồi thoải mái nói.

Đám người bám theo anh chắc là người của nhà họ Diệp, xem ra nhà họ vẫn chưa chuẩn bị xong, nếu không chắc chắn đã sớm ra tay rồi. Vì chỉ với hai tên bắn tỉa kia thì không thể nào giết chết anh được.

Kỹ thuật lái xe của Trần Thanh thực sự rất tốt, lại thêm thuật nhìn xuyên thấu nên anh có thể biết được đi ngõ nào có thể có lợi cho mình nhất, thế nên chỉ chưa đến vài phút anh đã cắt đuôi được chúng rồi.

“Thật sự phục cậu rồi, nếu mà không biết còn cứ nghĩ cậu là một người lái xe đua đấy”.

Đợi đến sau khi Trần Thanh cắt đuôi họ rồi, trong mắt Dương Lệ tràn ngập sự thán phục.

“Haha, tất nhiên rồi, cô cũng không nhìn xem tôi là ai? Tôi là người đàn ông tài giỏi nhất thế gian đấy”, Trần Thanh bật cười nhận lấy lời khen của Dương Lệ.

“Không biết xấu hổ là gì, cậu lại còn tự dát vàng lên mặt mình nữa”, Dương Lệ âm thầm hừ một tiếng, nhưng khi nói với Trần Thanh thì cô cũng chỉ nói vậy thôi.

Cô thực sự rất tò mò, người đàn ông này nhìn thì rất bỡn cợt, lại còn như một tên lưu manh vô lại. Thế nhưng anh ẩn giấu rất nhiều bí mật mà thực sự khiến cô muốn tìm hiểu thật kĩ.

“Nhìn tôi như thế làm gì, không phải yêu tôi rồi chứ? Tôi là người có gia đình rồi đấy nhé, cô có ý gì với tôi cũng không có tác dụng đâu”, Trần Thanh nghiêm túc từ chối.

Dương Lệ vội vàng thu lại ánh mắt của mình, rồi im lặng cắn chặt răng. Tên khốn nạn này, thật sự tự luyến quá đà.

“Xuống đi”, Dương Lệ tức giận bừng bừng đuổi anh xuống xe rồi lập tức lái xe đi.

“Ê, cô lái xe đi rồi thì tôi phải làm thế nào? Ê...”, nhìn thấy Dương Lệ lái xe thì thì anh gào với theo.

“Con gái mà, thực sự không thể nào hiểu được”, Trần Thanh bất lực lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể tự gọi xe đi về.

Dù gì anh cũng là người có tài sản lên đến cả trăm triệu tệ rồi, chút tiền xe này vẫn có thể chi trả được.

Về đến biệt thự của Nam Cung Yến, Trần Thanh phát hiện đèn trong phòng cô vẫn còn sáng cho nên dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một cái. Thế mà anh lại thấy Nam Cung Yến đang đọc sách.

Trần Thanh không làm phiền cô mà lập tức quay lại phòng mình rồi bắt đầu tu luyện.

Anh có một cảm giác rất bức bách, chắc chắn gần đây sẽ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, mà nguy hiểm này không cần phải nói cũng biết đến từ nhà họ Diệp.

Nam Cung Yến phát hiện anh vào nhà rồi nhưng cô cũng không đi xuống vì nếu xuống thì chắc chắn lại bị tên vô lại đó trêu chọc.

Trần Thanh tu luyện cả một đêm, anh phát hiện ra thực lực của mình đã gần như chạm đến được mức độ thiên tiên tiểu thành rồi. Chỉ là do cách anh tu luyện khá đặc biệt cho nên dù có phải đối mặt với thiên tiên đại thành thì anh cũng không sợ.

Trần Thanh vốn dĩ còn đang tu luyện nhưng lại bị mùi cháy bên ngoài cắt ngang.

“Cháy rồi sao?”, anh cứ tưởng bị cháy nên lao vội ra ngoài nhưng lại phát hiện mùi cháy truyền ra từ trong phòng bếp.

Anh không do dự chút nào mà lao thẳng vào đó, mở cửa ra thì thấy bên trong dày đặc khói, không thể nhìn ra thứ gì nữa cả.

Lúc này anh mới nhớ ra là mình có còn thuật nhìn xuyên thấu, anh lập tức dùng nó để nhìn.

Sau khi nhìn rõ tình huống bên trong thì anh ngơ luôn.

Bởi vì anh thấy Nam Cung Yến đang nấu cơm ở bên trong, điều này khiến anh hoài nghi rằng có phải thuật nhìn xuyên thấu của mình có vấn đề rồi không.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT