Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Thanh mau chóng chạy tới, tắt bếp ga đi rồi nắm lấy cánh tay cô.

“Sao em lại bất cẩn như vậy, có sao không?”, anh thấy cánh tay cô đỏ lên vì bỏng dầu, trong lòng chợt cảm thấy đau xót.

Người phụ nữ này chưa từng nấu ăn bao giờ nhưng hôm nay lại đích thân vào bếp, quả thực là làm người khác khó tin.

“Em nhìn cánh tay bị bỏng đi, không biết nấu cơm thì đừng nấu!”, Trần Thanh hơi quở trách Nam Cung Yến.

“Tôi chỉ muốn nấu một bữa sáng thôi, thế mà anh lại mắng tôi?”, Nam Cung Yến vốn không biết nấu nên tay chân lóng ngóng, bây giờ còn bị anh trách nên lại càng ấm ức hơn.

“Hả... Anh đâu có ý muốn mắng em, chỉ là anh sợ em bị bỏng thôi”, Trần Thanh vừa nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì bắt đầu luống cuống.

Nam Cung Yến vốn dĩ còn có chút ấm ức, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ quan tâm và lo lắng của Trần Thanh, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.

“Tôi không sao đâu, anh ra phòng ăn đi”, Nam Cung Yến rút tay ra khỏi tay của Trần Thanh rồi đẩy anh ra ngoài.

Đến khi cô đi ra, anh liền trợn tròn mắt.

Đống đen ngòm đang tỏa ra mùi hương khó chịu trước mắt là thứ gì vậy?

Còn cả cái bát có màu đỏ này là thứ quái quỷ gì nữa?

Nhìn những món ăn trước mắt, trong lòng Trần Thanh liền có cảm giác bất an, e là hôm nay mình toi đời rồi.

“Nào, hãy thử đồ tôi nấu đi, xem là có hợp với khẩu vị của anh không?”, Nam Cung Yến chống tay lên cằm, nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt mong đợi.

Trần Thanh không ngờ Nam Cung Yến học nấu ăn vì mình, nên trong lòng liền vô cùng cảm động.

Chỉ là, sự cảm động này đã hoàn toàn biến mất trong lúc anh ăn miếng đầu tiên.

“Vãi thật, cô ấy tưởng lầm muối là đường rồi sao?”, Trần Thanh nuốt một cách đau khổ, sau đó nhanh chóng gắp món khác.

“Trời đất ơi, món này nên dùng giấm... Chứ không nên dùng xì dầu đâu”.

Trần Thanh nhanh chóng nếm thử một lượt ba món này. Tuy mỗi món đều khiến anh ám ảnh, nhưng anh vẫn khích lệ cô: “Không tồi, em nấu rất ngon đấy”.

“Vậy sao? Để tôi thử xem”, nghe thấy lời khen ngợi của Trần Thanh, Nam Cung Yến liền vui mừng, lập tức giơ đũa ra.

“Anh rất đói nên em đừng ăn tranh của anh”, Trần Thanh thấy vậy, mau chóng che đồ ăn lại và bắt đầu ăn.

Nam Cung Yến phụng phịu, có chút khó chịu. Đồ mình vất vả lắm mới nấu được ra, lại không được thưởng thức miếng nào.

“Anh ăn xong rồi vợ ơi, đồ em nấu ngon tuyệt cú mèo, anh đi rửa bát nhé”, Trần Thanh nuốt hết toàn bộ số đồ ăn đó vào trong bụng. Chưa đợi Nam Cung Yến phản ứng lại, anh đã cầm bát đũa chạy tới nhà bếp rồi.

“Tôi...”, Nam Cung Yến ngây ra, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Nguy hiểm thật”, sau khi bước vào nhà bếp, Trần Thanh lau mồ hôi trên trán.

“Hứ, mình còn chưa được thử mà”, Nam Cung Yến ủ rũ nói, có điều lúc này cô đã nhìn thấy một chút nước canh còn sót lại trên bàn ăn.

Liền giơ ngón tay thanh mảnh ra, chấm lên nước canh rồi cho vào miệng.

“Ọe ọe... Dở quá đi mất”, sau khi cô nếm thử được mùi vị của món mình nấu, suýt nữa nôn hết ra.

“Hóa ra là đồ mình làm tệ đến mức này, nhưng tại sao anh ấy lại ăn hết sạch nhỉ? Còn không cho phép mình ăn nữa”, Nam Cung Yến lẩm bẩm một cách khó hiểu.

Sau khi rửa bát xong, Trần Thanh bước ra khỏi nhà bếp, có chút nghi hoặc vì không thấy bóng dáng Nam Cung Yến trong phòng khách.

“Vãi thật, cô ấy đúng là vô tình mà, lại tự mình chạy đi đâu rồi không biết”, khi Trần Thanh dọn dẹp xong và đi ra, liền phát hiện xe của Nam Cung Yến trong gara đã biến mất nên bỗng ngây ra.

Đành phải đi bộ tới công ty rồi.

Sau đó, Trần Thanh liền sửa soạn rồi đi tới công ty.

Chỉ là anh vừa đi được 10 phút, lại bị người ta chặn lại.

“Hả?”

Trần Thanh có chút khó hiểu, người này bị điên sao?

Áo quần thì lòe loẹt, người nào không để ý có khi còn tưởng là một con vẹt đấy.

“Thằng nhãi, mày chính là Trần Thanh nhỉ? Nghe nói mày có quan hệ rất gần gũi với Nam Cung Yến, bắt đầu từ ngày hôm nay hãy tránh xa cô ấy ra, biết chưa?”, người đàn ông này liếc xéo Trần Thanh rồi nói.

“Anh là ai vậy?”, Trần Thanh dở khóc dở cười, hắn ta nghĩ mình là ai vậy?

“Tao là... Thằng nhãi, tao phải hỏi mày câu này mới đúng. Ông đây là Ngô Hưng Khâm, cậu chủ của nhà họ Ngô. Lát nữa mày phải tới công ty từ chức cho tao, rõ chưa?”, Ngô Hưng Khâm trợn mắt, phẫn nộ nói.

“Người anh em, trông bộ dạng phẫn nộ của anh, thật sự là hơi giống Angry Bird đấy”, Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng của Ngô Hưng Khâm, liền trêu chọc hắn ta. Người này quả thực trông rất hài hước.

“Thằng khốn nạn, mày có tin là tao sẽ khiến mày hết đường làm ăn ở cái đất Nam Hải này không?”, Ngô Hưng Khâm nghe thấy lời của Trần Thanh, liền biết rằng mình đang bị kháy nên lập tức vẫy tay, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen liền bước ra.

“Uầy, vẹt ra ngoài còn dắt cả chó theo cơ à, đúng là không phải con vẹt tầm thường mà”, Trần Thanh nhìn thấy hai tên vệ sĩ này đi ra, liền nói bằng giọng kinh ngạc.

“Còn thích cứng họng à, lát nữa tao sẽ đánh gãy răng mày, để xem là mày còn dám ngông nghênh nữa hay không”, Ngô Hưng Khâm vô cùng tức giận, liền nói với hai tên vệ sĩ: “Đánh gãy răng nó cho tao!”

Sắc mặt Trần Thanh có chút bất ngờ, tên này khá hống hách đấy.

“Nếu anh đã thích đánh gãy răng, vậy thì lát nữa tôi sẽ cho anh được toại nguyện”, trong mắt Trần Thanh ánh lên vẻ lạnh lùng rồi nói.

Hai tên vệ sĩ đó không bận tâm tới điều này, liền tiến lên phía trước, một người phía trước, một người phía sau, bao vây lấy Trần Thanh. Một tên vệ sĩ trong đó liền vung mạnh nắm đấm lên miệng anh.

Hiển nhiên là gã ta muốn đánh gãy răng Trần Thanh theo lời của Ngô Hưng Khâm nói rồi.

“Đồ tép riu”.

Nghe thấy câu nói bình thản này của Trần Thanh, hai tên vệ sĩ càng thêm tức giận, sức mạnh của cú đấm lại càng tăng thêm.

“Bốp...”

Một âm thanh giòn giã vang lên, tiếp đó, một tên vệ sĩ trong đó liền bị tát bay ra, còn đầu gã ta thì lại đâm thẳng vào miệng của tên vệ sĩ còn lại.

“Rầm...”

Lại một âm thanh khác vang lên, hai tên vệ sĩ va vào nhau.

“Phì phì...”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT