Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Sau khi nghe được quy tắc này, Trần Thanh liền bật cười.

Anh vốn dĩ còn lo lắng quy tắc sẽ là dạng các bên cử ra vài người, đánh một vài ván, thắng vài trận.

Nói cho cùng thì nhân lực trong tay Tô Hồng Mị là thiếu hụt nhất, mà quy tắc hiện giờ chính là kiểm tra sức chiến đấu cao cấp.

Sắc mặt nhà họ Diệp và Lý Tam Đa lại đột ngột thay đổi, đặc biệt là nhà họ Diệp, phải biết rằng nhà họ Diệp cũng chỉ có mình ông cụ là có lực chiến đấu cao siêu, những người khác căn bản không đáng nhắc tới.

Nhưng bản thân nhà họ Diệp sẽ không tham gia loại so tài này, huống hồ là ông cụ Diệp.

Lý Tam Đa lại cười khổ trong lòng, xem ra lần đại hội này thực sự là không dễ dàng vượt qua.

Nếu như hắn ta không mời Thái Vinh tới thì sợ rằng bản thân sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng.

Mặc dù Giang Môn thâm nhập vào Nam Hải, hắn ta sẽ trở thành một tên bù nhìn, nhưng ít nhất so với việc bị phơi xác đầu đường vẫn tốt hơn.

Sau khi quy tắc được tuyên bố, mặc dù các thế lực nổi lên rất nhiều tâm tư nhưng không ai dám phản đối quy tắc do ba giám khảo đặt ra.

“Em trai nhỏ, cậu cảm thấy liệu có được không? Nếu như không được, từ bỏ cũng không sao”, Tô Hồng Mị lập tức nhìn hướng Trần Thanh, giọng nói nhu hòa.

Quy tắc này vừa có điểm tốt vừa có điểm xấu nhưng có một điểm vô cùng chắc chắn, chính là tính nguy hiểm vô cùng lớn, chung quy loại chiến đấu hỗn loạn này căn bản không có quy tắc, xuất hiện thương vong là rất bình thường.

Cô ta không hy vọng Trần Thanh sẽ xảy ra chuyện.

“Chị Mị, một người đàn ông không thể thừa nhận rằng mình không được. Nếu chị thực sự muốn biết tôi có được hay không, cứ thử một chút là biết”, Trần Thanh vừa nghe Tô Hồng Mị nói vậy, liền khẽ cười trêu ghẹo.

Bị Trần Thanh trêu chọc, Tô Hồng Mị không những không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn quét qua một ánh mắt, ghé vào bên tai anh nói: “Được, vậy tối nay tới chỗ tôi đi”.

Bị Tô Hồng Mị buông lời trêu ghẹo bên tai như vậy, Trần Thanh trong giây lát cảm thấy cả người giống như bị một luồng điện xẹt qua, anh vội vàng kéo ra khoảng cách với cô ta.

“Khụ khụ... chị Mị, không cần đâu, tôi là người đã có vợ”.

Khuôn mặt Trần Thanh đỏ bừng, rõ ràng anh không thể chịu nổi sự tấn công đầy mê hoặc của Tô Hồng Mị.

Trong lòng Tô Hồng Mị lại có phần mất mát, tại sao ông trời lại không để cô ta gặp được một người đàn ông như anh?

Nam Cung Yến đúng là thật may mắn.

Mặc dù có chút hâm mộ Nam Cung Yến nhưng nhớ tới việc người đàn ông này hiện tại cũng đang vì mình mà liều mạng, tự nhiên cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Mọi người xem ra đều không có ý kiến gì, nếu đã như vậy, xin mời các tuyển thủ thuộc các bên tham gia đại hội lần này tiến lên sân khấu”, Giang Phong Á thấy không có ai ra mặt phản đối liền mở miệng nói.

Những người đang có mặt nghe được lời này, tất cả đều bắt đầu bố trí nhân lực.

Bên Lý Tam Đa lên đầu tiên với mười tuyển thủ.

Mặc dù nói là không có quy tắc nhưng lại có quy định về số lượng người tham gia chiến đấu, mỗi bên tối đa mười người.

Suy cho cùng nếu lượng người quá lớn, cho dù sức chiến đấu có cao thì sợ rằng cũng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực.

Nhà họ Diệp cũng phái ra mười người, dù không có sức chiến đấu cao như ông cụ Diệp nhưng nhà họ có tiền.

Thời đại này có tiền mua tiên cũng được.

Chỉ cần đủ tiền, có rất ít chuyện là không làm được.

Bởi vậy, mười người của nhà họ Diệp, toàn bộ đều là võ giả, hơn nữa rất nhiều người đều là sơ nhập hậu thiên, trong đó còn có hai người đã đạt tới trình độ hậu thiên tiểu thành.

Mà Tô Hồng Mị bên này cũng chuẩn bị mười người, mặc dù cao thủ mà cô ta mời tới đã bị Lý Tam Đa lôi kéo mất, nhưng cũng không thể không chuẩn bị gì.

“Được rồi, đừng để bọ họ lên nữa, mình tôi là đủ rồi, để không tăng thêm thương vong”, Trần Thanh thấy mười người mà Tô Hồng Mị đã chuẩn bị này, liền cau mày nói.

Mười người này sức chiến đấu hơn hẳn người thường, nhưng người mà họ phải đối mặt toàn bộ đều là võ giả, nếu tham gia đơn giản chỉ là gia tăng thương vong vô ích mà thôi.

“Vẫn nên để họ đi cùng cậu, cũng thuận tiện hỗ trợ”, nhìn người đối diện, Tô Hồng Mị lại bắt đầu lo âu.

“Nếu không nắm chắc, tôi sẽ không ôm đồm, yên tâm đi, giao cho tôi”, Trần Thanh lắc đầu tỏ vẻ phản đối.

“Được, mấy người các anh đừng đi nữa”, Tô Hồng Mị trầm giọng ra lệnh, sao đó gật đầu.

Dù một số người trong lòng không phục nhưng họ vẫn nghe theo lời của Tô Hồng Mị.

Ngược lại có hai người tâm phúc của cô ta đã từng được chứng kiến thực lực của Trần Thanh cũng không có ý kiến nào khác.

Trần Thanh bước nhanh về phía sân khấu.

Lý Tam Đa và nhà họ Diệp thấy phe Tô Hồng Mị lại chỉ có một người, lập tức tất cả đều bật cười.

“Tình huống gì đây? Tô Hồng Mị bên kia chỉ cử ra một người, đây không phải là tự tìm cái chết sao?”

“Tôi thấy Tô Hồng Mị căn bản là không có người dùng, việc cử một người lên cũng chỉ là đối phó qua loa mà thôi”.

“Haiz, người phụ nữ Tô Hồng Mị này xem ra sắp xong rồi”.

“Ai bảo một người đàn bà như cô ta còn muốn tranh giành vị trí vua thế giới ngầm chứ!”

“Thật không biết một vưu vật như Tô Hồng Mị này, cuối cùng sẽ trở thành người phụ nữ của ai đây”.

Hầu như tất cả mọi người đều bắt đầu thảo luận, căn bản không có người nào xem trọng phe của Tô Hồng Mị.

Chỉ có ánh mắt hai người Diệp Sùng Hoan và Diệp Sùng Minh nhìn hướng Trần Thanh mang theo một tia ngưng trọng, nhưng sau khi thấy Thái Vinh của Giang Môn cũng tiến lên, biểu cảm trên mặt hai người họ mới dịu đi một chút.

“Anh cả, bố lúc nào thì xuất quan? Có thể bắt kịp đại hội lần này không?”, Diệp Sùng Hoan có phần không cam lòng hỏi.

Dựa theo chiều hướng hiện giờ, e rằng bên giành được vị trí đầu tiên chắc chắn sẽ không phải là nhà họ Diệp bọn họ.

“Tôi cũng không biết, nhưng trước đó bố đã truyền lời, nói là vẫn cần một ít thời gian, hoặc là hiện tại bố đã đột phá rồi, chỉ là đang củng cố lại cảnh giới”, trong mắt Diệp Sùng Minh lóe lên một tia dữ tợn.

Trên sân khấu, mọi người đã ổn định chỗ đứng.

Sau khi họ thấy bên Tô Hồng Mị chỉ phái ra một người, toàn bộ đều đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ đều muốn nhéo quả hồng mềm là Trần Thanh này.

Trong đó đặc biệt là hai người bị Lý Tam Đa lôi kéo đi, lại càng vui mừng không thôi.

May mắn là họ được chiêu dụ đi, nếu không chắc chẳng còn mặt mũi nhìn ai mất.

E rằng đến lúc đó không chỉ là mất mặt mà ngay cả tính mạng nói không chừng cũng sẽ không đảm bảo nổi.

“Một đám rác rưởi mà thôi, nhanh cút xuống đi, đừng để tôi phải ra tay, nếu không, tôi sẽ khiến các người biết được thế nào là tuyệt vọng”, đúng lúc này, Thái Vinh mặc đồ đen bước ra với vẻ mặt lãnh đạm.

Hắn ta căn bản không có chút hứng thú nào với đại hội lần này, nếu không phải là ông cụ đích thân mở miệng bảo hắn ta tới thì hắn ta cũng không muốn tới đây.

Xét cho cùng ai ai cũng biết thực lực của võ giả Nam Hải là yếu nhất.

Tuy nhiên hắn cũng hy vọng thông qua lần này để chứng minh thực lực của bản thân.

Vốn dĩ người của nhà họ Diệp còn muốn đào thải Trần Thanh trước nhưng lời này của Thái Vinh lại khiến họ không thoải mái.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT