Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Khi võ giả hậu thiên kia nghe thấy điều này, khuôn mặt của anh ta tức khắc đỏ bừng vì tức giận.

Phải biết rằng, sơ nhập hậu thiên mặc dù không thể so sánh với tiên thiên nhưng cũng đã tu luyện được ra ám kình, cũng có nghĩa là với thực lực của họ thì người bình thường đã không thể sánh bằng.

Hơn nữa, ở ngoài kia anh ta đến đâu cũng nhận được sự hoan nghênh cùng tôn kính, đã lúc nào đã phải chịu tức giận đến vậy?

“Muốn chết”, anh ta đột ngột giậm chân xuống, cả người giống như một quả đạn pháo mạnh mẽ lao thẳng về phía Thái Vinh.

Phiến đá anh ta vừa giẫm lên lập tức nứt vỡ, điều này khiến mọi người trên khán đài phải hít ngược một ngụm khí lạnh.

Đây chính là uy lực của võ giả, dù cho bọn họ đều là người giàu có, nhưng loại sức mạnh này cũng khiến cho bọn họ phải ghen tị không thôi.

Những người tham gia phe nhà họ Diệp đều nhìn Thái Vinh với ánh mắt như đang xem kịch, rõ ràng họ đều biết thực lực của võ giả hậu thiên này, theo bọn họ thì e rằng tên nhãi con ngông cuồng này phải chịu cảnh thê thảm rồi.

“Cút”, đối diện với công kích của người này, Thái Vinh chỉ hơi giơ tay lên, giương nắm đấm đón lấy.

“Bùm...”

Trước ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người, võ giả hậu thiên khí thế hào hùng giống như thần lực vô hạn kia trực tiếp bị một quyền đánh bay, nặng nề nện xuống nền đất làm bằng đá phiến.

Sàn đá cẩm thạch cực kỳ cứng chắc cứ như vậy bị đụng thành một cái hố hình người, mà võ giả hậu thiên kia miệng không ngừng nôn ra máu tươi, tiếp đó thì không động đậy nữa.

“Xoẹt xoẹt...”

Chứng kiến một màn này, ai nấy đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thái Vinh bắt đầu trở nên kinh hoảng.

Mà trong lòng những người nhà họ Diệp cũng giật thót, không còn ai dám trêu chọc tới Thái Vinh nữa, cho dù hai võ giả hậu thiên tiểu thành kia lúc này cũng là vẻ mặt đầy căng thẳng.

Tuy nhiên họ đã nhận tiền của nhà họ Diệp, cũng không dám không ra sức liền bỏ chạy, dẫu sao nhà họ Diệp cũng không dễ chọc tới.

“Giết”, những người bên phía Lý Tam Đa thấy Thái Vinh triển khai ra uy lực thần kỳ thì khí huyết ngút trời, lập tức lao về phía đám người nhà họ Diệp.

Trong nháy mắt người của Lý Tam Đa và nhà họ Diệp lao vào hỗn chiến.

Về phần Thái Vinh, hắn không có hứng thú với loại chiến đấu này.

Mà Trần Thanh cũng không tham gia, anh chắp tay sau lưng đứng đó, nhàn nhạt nhìn trận chiến đang diễn ra trên sân.

Đương nhiên có người muốn thừa nước đục thả câu, tưởng rằng Trần Thanh là quả hồng mềm, chỉ là ngay khi những người này đến gần liền bị một cước của anh đá bay ra ngoài.

Thái Vinh vốn đứng ở một bên, hắn ta khá coi thường trận đấu như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thanh, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ tò mò.

Bởi hắn ta vậy mà nhìn không thấu người này, mà bình thường nếu như nhìn không thấu thì người đó hoặc là trước kia chưa từng tu luyện hoặc là có thực lực mạnh hơn hắn ta.

“Chậm quá, mau kết thúc đi”, Thái Vinh nhìn cuộc chiến không thể dứt ra nổi của những người này thì liền cau mày, hắn ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

Trong khoảnh khắc bóng dáng của Thái Vinh lóe lên, trực tiếp đến trước trước mặt người của nhà họ Diệp, một chân quét sạch tất cả ra ngoài.

Vẻ mặt của Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan cùng những người khác nhất thời trở nên rất khó coi, rõ ràng họ không ngờ tới người đầu tiên bị bật khỏi sân đấu lại là nhà Diệp bọn họ.

“Anh Thái, chỉ còn lại vài người, chúng ta ra tay thôi”, hai người bị Lý Tam Đa dùng số tiền lớn chèo kéo đi lúc này lại muốn khoe khoang thành tích.

Suy cho cùng thì số tiền mà hai người họ nhận được cũng nhiều hơn so với những người khác, nếu bọn họ không gây dựng được chút chiến tích nào, e rằng cũng khó nói.

“Đừng sốt ruột, hai người đánh trận đầu... những người khác cũng cùng lên đi, để thăm dò kĩ thuật của hắn ta thế nào”, Thái Vinh trầm giọng nói.

Nghe được lời này, hai người kia dẫn theo những người khác vây quanh Trần Thanh, ai nấy đều hằm hè nóng lòng muốn thử.

“Hà tất phải vậy? Một đám rác rưởi mà thôi, không bằng hai người chúng ta một ván quyết định thắng bại, thế nào?”, trên mặt Trần Thanh lộ ra nụ cười, nhìn Thái Vinh mà nói.

“Muốn tôi ra tay, vậy thì đánh bại họ đi”.

“Được, vậy đợi tôi 5 giây”, Trần Thanh bật cười.

Những người kia nghe vậy lập tức bùng cháy lửa giận, điên cuồng công kích về phía anh.

“Một”.

Thân hình Trần Thanh chợt lóe, một chân hung mãnh đá ra, đồng thời lúc hét lên thì có hai người trực tiếp bị đá bay ra khỏi lôi đài.

“Hai”.

Khi giọng nói của anh một lần nữa vang lên, hai người nữa đã bị cuốn ra.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều chết lặng.

Họ không ngờ tới Tô Hồng Mị chỉ cử ra một người nhưng lại có sức mạnh như vậy, chẳng trách lại chỉ cần một người mà thôi.

Lúc này mọi người không dám coi thường người thanh niên này nữa.

“Ôi, vẫn ngang ngược như vậy, thật không hổ là người đàn ông mà tôi coi trọng”, Tô Hồng Mị thấy dáng vẻ bá đạo vô song của Trần Thanh đôi mắt lập tức lộ ra nét mơ màng.

“Còn về hai người, cứ ở lại đây đi”, Trần Thanh nhìn hai người phản bội kia, không chút thương xót, một đấm biến họ trở thành người tàn phế.

Từng là võ giả vô cùng nở mày nở mặt, so với việc bị giết thì bị người khác phế bỏ càng khó chịu hơn.

“Ngại quá, người của anh quá tầm thường, còn chưa tới năm giây”, Trần Thanh nhún vai nhìn Thái Vinh nói.

Vẻ mặt của Thái Vinh lúc này có chút không vui, không phải vì những người này không đánh bại được Trần Thanh mà bởi nhiều người như vậy đều không thể thăm dò được cảnh giới của anh.

“Một đám phế vật”, Thái Vinh không để tâm tới, ánh mắt nhìn Trần Thanh mang thêm phần thưởng thức.

“Nếu phế vật đều đã được xử lý rồi, có phải là nên đến lượt chúng ta rồi không?”

Kể từ lần trước cảm nhận được công pháp có phần tiến bộ, Trần Thanh vẫn chưa từng dồn toàn lực ra tay, anh muốn biết thực lực của bản thân hiện giờ rốt cuộc đã đạt tới tầng thứ mấy.

Thực lực của tên Thái Vinh này mặc dù không cao nhưng ít nhất cũng sẽ không khiến anh quá nhàm chán.

“Tôi thấy thực lực của anh không tồi, tôi cho anh một cơ hội thăng tiến”, Thái Vinh không vội vã ra tay mà mở miệng nói: “Phục tùng Giang môn, làm việc cho tôi, tôi sẽ cho anh... vinh hoa phú quý mà đời này của anh không bao giờ có thể tưởng tượng được”.

“Cái gì?”, Lý Tam Đa và người nhà họ Diệp nghe được lời này của Thái Vinh thì sắc mặt tức khắc trở nên âm trầm.

Đặc biệt là nhà Diệp, nếu Trần Thanh thực sự nương nhờ vào Giang Môn vậy thì e rằng họ sẽ càng không có biện pháp nào đối phó với anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT