Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Ý cậu là gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn giam lỏng chúng tôi sao? Thật là nực cười, cậu nghĩ bây giờ là thời đại nào? "

“Đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu ta có dám ngăn chúng ta lại hay không”.

Ngay lập tức một vài thanh niên nhìn nhau trao đổi ánh mắt rồi cùng lao về phía cửa.

“Cút ra cho tôi”, Trần Thanh lập tức đá ra một cước khiến hai tên mạnh miệng nhất kia trực tiếp bay tới một đầu khác của phòng họp, cơ thể nặng nề đập lên tường mới có thể dừng lại.

Mấy người vốn dĩ muốn tiếp tục xông lên phía trước chứng kiến một màn này liền ngừng lại bước chân.

Ánh mắt nhìn Trần Thanh bắt đầu trở nên kinh hoảng, bọn họ căn bản không ngờ tới người thanh niên trông có vẻ điềm đạm nho nhã gầy gò kia lại ra tay hung tàn như vậy.

“Nhãi con, cho dù cậu nhốt tất cả chúng tôi ở đây, cậu nghĩ công ty sẽ được cứu sao?”, Trương Dũng lúc này mới đứng lên, nhìn chằm chằm Trần Thanh lạnh lùng nói.

“Công ty có được cứu hay không thì tôi không biết nhưng tôi biết muốn cứu một chiếc thuyền bị dò nước, chỉ có đem lỗ hổng đó chặn lại mới được”, Trần Thanh vừa nói, vừa có thâm ý khác nhìn mấy người bọn họ.

Nghe Trần Thanh nói vậy, lại thêm ánh mắt này của anh, toàn bộ đều bắt đầu trốn tránh.

Thấy vậy, Trần Thanh càng thêm chắc chắn.

Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã không biết Trần Thanh đang cùng Trương Dũng chơi trò bí hiểm gì, nhưng họ biết đây là cuộc đối đầu giữa anh và Trương Dũng, xem dáng vẻ này có lẽ Trần Thanh đang chiếm thế thượng phong.

“Ting ting...”

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Trần Thanh bỗng nhiên vang lên.

Sau khi rút ra điện thoại, Trần Thanh lại lắc đầu lẩm bẩm: “Một phút ba mươi giây, chậm mất mười giây, xem ra sức ỳ của nhóm người này tăng lên rồi”.

Trương Dũng và những người khác đương nhiên không biết tại sao Trần Thanh lại nói chuyện một mình, nhưng lúc này họ cũng không còn hoảng sợ nữa, dù sao Trần Thanh có nhốt họ ở đây cũng không có ích lợi gì.

“Chủ tịch xinh đẹp à, em nói xem, nếu như có người biển thủ công quỹ, còn bán cơ mật của công ty, thì phải xử lý như thế nào?”, Trần Thanh đột nhiên nhìn hướng Nam Cung Yến hỏi.

“Theo các luật và quy định liên quan, hành vi bán cơ mật công ty, biển thủ công quỹ đã vi phạm luật hình sự và sẽ phải nhận hình phạt với thời hạn tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của từng trường hợp."

Lúc này, Dương Lệ liền đứng lên nói.

Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra cuộc họp ngày hôm nay là một cuộc họp bức cung, mà Trần Thanh, Nam Cung Yến và những người khác thuộc về một bên, bên còn lại là phó chủ tịch Trương Dũng và người của ông ta.

Lúc này chính là thời điểm chọn hàng ngũ để đứng, Dương Lệ không chút do dự đứng về phía nhóm người Nam Cung Yến, không phải vì cô là chủ tịch, mà là vì Trần Thanh.

Không sai, mặc dù Dương Lệ thường xuyên nổi cáu với Trần Thanh nhưng đối với anh, cô vẫn vô cùng tin tưởng.

“Cái gì?”, đám đông vốn đã yên vị khi nghe được Trần Thanh và Dương Lệ nói ra lời này thì trái tim họ run lên, đặc biệt là Trương Dũng, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.

“Phó chủ tịch Trương, điều hòa ở đây chắc khá lạnh, sao ông vẫn ra mồ hôi vậy?”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn Trương Dũng nói.

“Tôi sợ nóng, sợ nóng....”

Trương Dũng có phần ngượng nghịu đáp, lời nói ra cũng không rõ ràng nữa.

Những người khác lúc này cũng đang rất căng thẳng, rõ ràng chấn động từ trong lời nói của Trần Thanh đã chạm tới tâm lý phòng bị của họ.

“Người anh em, hành sự không cần tuyệt tình như vậy, làm việc gi cũng nên chừa lại một đường lui, ngày sau dễ nói chuyện”, Trương Dũng lúc này đã lấy lại bình tĩnh, ông ta là người đã trải qua những biến cố lớn nên không thể chỉ vì một hai câu nói của đối phương liền tự mình rối loạn trận cước.

“Ồ? Có vẻ như vừa rồi có người không muốn lưu lại đường lui nào mà, tôi tất nhiên là làm theo tiêu chuẩn của mấy người thôi”, Trần Thanh phẩy tay, sau đó nhìn hướng Dương Lệ.

“Đội trưởng Dương, báo cảnh sát”, Trần Thanh không hề do dự trực tiếp nói với cô.

“Hừ, báo đi, trừ phi cậu có bằng chứng nếu không thì chính là vu khống người khác, đợi cảnh sát tới, tôi nhất định sẽ kiện cậu tội phỉ báng, hạn chế tự do cá nhân", Trương Dũng lập tức ngồi xuống ghế lạnh lùng nói.

“Về phần những người khác trước tiên không nhắc đến nữa, ba ngày trước, tại khách sạn Binh Giang cùng Ngụy Hang Thiên, sự việc cụ thể chắc tôi không cần phải nói lại nữa”, Trần Thanh lập tức chọn ra một mục từ trong điện thoại đọc lên.

“Còn có cái này, một tháng trước, một giao dịch với công ty Thiên Phú, 300 ngàn chiết khấu”.

“Hai tuần trước, cùng tòa nhà Hợp Trà...”

Trần Thanh đọc từng mục, dường như mỗi khi anh đọc lên một mục thì lại có một người phải thay đổi sắc mặt.

Mặc dù Trần Thanh không đọc ra họ tên nhưng những tài liệu này đối với họ mà nói đều là đòn chí mạng, người ta đã có thể lấy ra tài liệu chi tiết như vậy, làm sao có thể không điều tra ra danh tính của họ đây.

“Còn cần tôi đọc tiếp không? Đương nhiên, các người cũng có thể ôm tâm lý may mắn, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của các người”, Trần Thanh lạnh lùng nói.

Câu nói này của anh vừa vang lên, liền có người ngồi phịch xuống đất với vẻ mặt xám xịt.

“Tôi nguyện ý nói rõ, lần này nhà họ Ngụy đã tới tìm tôi, họ bảo tôi..”, lập tức có người đứng ra, bắt đầu khai báo lại cho Trần Thanh.

“Tên khốn kiếp, liên quan gì tới tôi? Tôi không liên quan gì đến chuyện này”, thấy người này không chỉ đem sự tình của bản thân khai báo rõ ràng mà còn đệ cập tới mình, Trương Dũng giật thót như mèo bị dẫm phải đuôi.

“Phó chủ tịch Trương, sự việc đã đến bước này, không lẽ ông cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục sao? Khai báo sớm có lẽ công ty xem xét những năm tháng vất vả chúng ta làm việc mà ít truy cứu trách nhiệm hơn”, người kia lúc này đã không còn sợ Trương Dũng nữa, lập tức rống lên.

“Ông...”

Nghe vậy Trương Dũng lập tức nổi giận, nhưng mọi chuyện đã đến bước này, ông ta không thể làm gì nữa.

“Rất tốt, đừng lo, công ty sẽ dựa trên hoàn cảnh cá nhân của từng người để xem xét xử lý, chúng tôi sẽ không để bộ tư pháp tham gia vào”, thấy người kia đã khai ra Trần Thanh liền nói.

“Tôi cũng khai”.

“Còn có tôi...”

Thấy người khai báo trước không phải chịu phạt nặng, những người khác vội lên tiếng.

“Được, đây không phải là nơi khai báo, đội trưởng Dương, cô dẫn người đi để họ nói rõ tình hình, dù sao loại việc tiết lộ cơ mật công ty cũng thuộc trách nhiệm của đội bảo vệ”, Trần Thanh liền yêu cầu Dương Lệ và người của phòng bảo vệ đưa những người này sang một phòng họp nhỏ khác.

Người gần như đã rời đi hết chỉ còn lại một người là Trương Dũng khiến ông ta triệt để sụp đổ.

Rõ ràng ông ta không ngờ rằng những việc vốn không một kẽ hở lại bị Trần Thanh vài ba câu giải quyết gọn gàng.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT