Chương 614: Bản đồ địa hình hồ
Kiều Than
"Vợ à, không thể báo cảnh sát
được, dù có báo thì họ cũng chỉ là
người bình thường, không bắt được
đâu, không những thế còn rất dễ
rút dây động rừng nữa", đương
nhiên Trần Thanh thấy được vợ
đang lo lắng cho mình, lòng ngập
tràn hạnh phúc, ôm cô nhẹ nhàng
an ủi.
"Anh không đi không được sao?",
mặc dù Nam Cung Yến biết thực lực
của anh rất mạnh nhưng vẫn lo sốt
vó.
"Có một câu nói rất đúng, năng lực
càng lớn thì trách nhiệm càng nặng,
tuy anh không thích quan tâm mấy
chuyện thế này nhưng có một số
việc không thể trốn tránh được",
anh cưng chiều nắm bàn tay nhỏ
nhắn của cô.
Thấy dáng vẻ anh anh em em kia
của hai người, Bạch Thấm và Hồ
Biện lúng túng. Dám rải cơm chó
ngay trước mặt người ngoài, đúng
là chết người mà!
"Khụ khụ...Trần Thanh, có phải
chúng ta nên lập kế hoạch hành
động rồi không?", Bạch Thấm thật
sự không muốn nhìn hai người này
show ân ái nữa, ho hai tiếng ngắt
lời.
"Chờ một lát", Trần Thanh không
dừng lại, dù sao chỉ cần da mặt đủ
dày thì người xấu hổ sẽ thành người
khác thôi, anh mặc kệ người khác
nghĩ thế nào.
"Thôi, đừng anh anh em em nữa,
mọi người nói chuyện đi, tôi đi lên
trước đây", Nam Cung Yến biết
mình mà còn ở đây thì anh không
thể nào tập trung làm việc được.
Chuyện này chứa nhiều yếu tố nguy
hiểm, cứ để Trần Thanh chuyên
tâm lên kế hoạch thì hơn, cô không
muốn vì kế hoạch không kỹ lưỡng
mà khiến cho chuyện tiếc nuối nào
xảy ra.
Trần Thanh lưu luyến nhìn Nam
Cung Yến lên tầng trên, thật sự hy
vọng những người này mau chóng
đi khỏi đây.
"Khụ khụ...Được rồi đấy, người ta
đã đi lên rồi, đừng trồng cây si
nữa", Bạch Thấm thật lòng không
muốn thấy dáng vẻ này của anh
chút nào, không vui nói.
"Trồng cây si cái gì? Đó là bà xã tôi,
tôi nhìn cô ấy lên lầu còn không
được à?", Trần Thanh quay đầu
trách cứ, tâm trạng vốn đã không
tốt nên đương nhiên anh cũng
không tỏ ra tử tế với thành viên
chính thức của Long Tổ là Bạch
Thấm.
"Rồi, chuyện này Long Tổ mấy
người định dùng đội hình thế nào?",
anh không nói kế hoạch của mình
ra mà nhìn về phía cô ấy, hỏi thẳng.
"Sao lại nói là "Long Tổ mấy người"
chứ? Cứ như anh không thuộc Long
Tổ vậy", nghe Trần Thanh nói thế,
Bạch Thấm không nhịn được lại khó
chịu trừng mắt nhìn anh.
Anh lập tức xấu hổ, đúng là anh
được xem như một thành viên của
Long Tổ thật, mà hình như anh còn
là vai vế trưởng lão gì nữa.
"Đúng rồi, chức vụ của tôi ở Long
Tổ là gì thế?", đột nhiên nghĩ đến
chuyện này, Trần Thanh hỏi.
"Anh thuộc bộ phận Tuần sát,
tương tự như Khâm Sai Đại Thần
đấy, có thể cầm Thượng Phương
bảo kiếm mà giám sát các chi
nhánh Long Tổ, quyền lực cực kỳ
lớn", Bạch Thấm hơi ghen tỵ giải
thích cho anh.
Dựa vào đâu chứ?
Cô ấy đã ở Long Tổ một thời gian
rất lâu mà vẫn chỉ là đội trưởng nho
nhỏ của một địa phương, Trần
Thanh vừa gia nhập đã trở thành
Tuần sát viên của Long Tổ, chuyện
này thật sự quá không công bằng.
"Trời đất, cái tên Nguyên Thu này
dám lừa tôi, thì ra tôi chỉ được cái
chức vụ ngồi chơi xơi nước, đến cả
một cấp dưới cũng không có!", Trần
Thanh vừa nghe Bạch Thấm nói
xong thì vỗ bàn, hướng mặt về phía
bắc mà mắng.
Bạch Thấm và Hồ Biện há hốc
mồm, cái tên này không bị gì đấy
chứ? Chức vụ này mà có thể so đo
ai nhiều người hơn sao?
Cho dù dưới trướng nhiều tay chân
đến mấy cũng không phải thân tín
vì họ đều trực thuộc Long Tổ, chỉ có
những người có chức vụ ngang
ngửa Khâm Sai Đại Thần như Trần
Thanh mới nắm trong tay quyền lực
chân chính.
Thế mà Trần Thanh lại đi ngược lại,
tỏ thái độ không hài lòng, chắc
không phải trong đầu toàn bã đậu
đấy chứ?
"Thôi, tính sổ anh ta sau", thấy ánh
mắt của hai người, Trần Thanh hơi
lúng túng khoát tay, tỏ vẻ không
quan tâm.
"Trước mắt Long Tổ chỉ còn lại Vu
Hòa Vĩ và Trương Hàng nên không
thể điều động nhiều người được
đâu", Bạch Thấm chán nản nói.
Nghe cô ấy nói vậy, Trần Thanh im
lặng.
Vinh Dương và Phạm Thanh Thanh
đã bị giết trong quá trình áp giải Mộ
Dung Phong, anh còn nhớ những
lúc hợp tác cùng hai người họ, đâu
ai ngờ nay đã là âm dương cách
biệt.
"Hay là thôi, thực lực của họ không
đủ, đi cũng rắc rối", Trần Thanh
không đành lòng để họ xảy ra
chuyện gì nên nói thẳng.
"Trong nhiệm vụ lần này chỉ có cô
và tôi, tôi sẽ phái hai tay súng bắn
tỉa, bố trí cơ quan gì đó trên toàn
bộ lối đi có thể chạy trốn của mấy
người kia", anh nói kế hoạch của
mình ra.
"Đại ca, bọn em đến rồi", giữa lúc
đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ
cửa.
"Vào đây đi", anh nói vọng ra ngoài.
Tật Phong và những người khác nối
đuôi nhau vào, ai nấy đều không
dám đùa giỡn khi nhìn thấy khuôn
mặt nghiêm nghị của Trần Thanh.
"Hắc Tử, cậu chiếu bản đồ địa hình
hồ Kiều Than ra đi", anh nhấn nút
dưới tay vịn sô pha, rèm cửa sổ
xung quanh đều đóng lại, một cái
màn hình máy chiếu chậm rãi hạ
xuống.
"Đại ca, đây là bản đồ địa hình ở hồ
Kiều Than", Hắc Tử nhanh nhẹn kết
nối máy tính của mình với màn
hình, sau đó chiếu bản đồ mình tìm
được ra.
Bản đồ địa hình này vốn người
thường không được phép có, Hắc
Kiện phải hack vào một số cơ quan
mới có để dùng.
Bản đồ này rất rõ nét, chẳng những
có đường đi xung quanh mà còn có
nhà cửa gần đó, thậm chí đến cả
khoảng cách giữa các kiến trúc và
nhà cửa cũng được đánh dấu rất kỹ
lưỡng, đây hoàn toàn là một tấm
bản đồ chi tiết và kỳ công.
Bạch Thấm nhíu mày, một bản đồ
như vậy đáng ra không nên xuất
hiện trong tay Trần Thanh mới phải,
ban đầu cô ấy định dạy anh cách
vận dụng cơ sở dữ liệu trong nội bộ
Long Tổ để tra cứu những thông tin
liên quan đến phương diện này, bây
giờ lại không dùng được.
"Mặc Uyên, cậu lại đây, bố trí cơ
quan ở những nơi này cho tôi, nhớ
là bố trí cho kỹ vào, nếu kẻ địch
thoát được thì tôi hỏi tội cậu đấy",
Trần Thanh ra chỉ thị với Mặc Uyên,
vì những chỗ này đều vô cùng quan
trọng, rất có thể kẻ địch sẽ chạy
trốn từ những chỗ đó.
"Đại ca yên tâm, chuyện đó nhất
định sẽ không xảy ra đâu, tôi sẽ lấy
hết vốn của mình ra!", nghe Trần
Thanh nói vậy, Mặc Uyên lập tức vỗ
ngực đảm bảo.
"Tốt, Ưng Tử, cậu dùng số tiền tôi
cho để mua đạn bắn tỉa đặc biệt,
đứng ở chỗ nào cao chút để trấn
giữ mấy chỗ này với Mặc Uyên, phải
luôn giữ liên lạc", Trần Thanh ra chỉ
thị với Ưng Chuẩn.
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ",
cậu ta chợt đứng dậy, phấn khởi
đáp.
"Hắc Tử, nhiệm vụ của cậu là lấy
thông tin của đối phương nhanh
nhất có thể để xác định vị trí của
họ. Cái này rất quan trọng, chúng
ta không thể luôn bị động chịu đòn
được, chỉ khi lấy được thông tin thì
chúng ta mới giữ được thế chủ
động", Trần Thanh vừa nhìn Hắc
Kiện vừa nghiêm túc nói.
"Đại ca đừng lo, cứ giao cho em, chỉ
cần họ gọi điện thoại hay gửi tin
nhắn đi thì cho dù ở chân trời góc
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!