Chương 617: Tội không thể tha
“Các vị giáo dân, ngay trong đêm
qua, Vu Thần đã hạ ý chỉ của thần,
nói trong chúng ta có kẻ xúc phạm
người. Nên chúng tôi đã điều tra
suốt đêm, dưới sự chỉ dẫn của thần
rốt cuộc cũng tìm được những kẻ
xúc phạm kia”, vị thần sử kia chậm
rãi đi đi lại lại trên dàn tế, nói với vẻ
mặt thần bí.
Nghe được lời của thần sử, tất cả
giáo dân đều ồ lên, mọi người tự
nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ nghi ngờ
khó hiểu.
Trần Thanh cũng giả bộ mù mịt,
nhìn trái nhìn phải để bản thân
không khác người.
“Mọi người không cần nhìn nữa, tôi
đã xác định được kẻ xúc phạm kia
rồi. Người đâu, giải kẻ xúc phạm kia
đến cho tôi”, thần sử vung tay lên,
cho người lôi kẻ xúc phạm kia đến.
Chẳng mấy chốc, năm người
choàng khăn trùm màu đen bị dẫn
ra, dựa vào dáng người của những
người này thì bọn họ có bốn người
đàn ông và một người phụ nữ.
Năm người họ bị đám người Vu
Thần Giáo trói vào một cây cột lớn,
ngay sau đó, khăn trùm đầu của họ
cũng bị kéo ra.
Vốn dĩ Trần Thanh không quan tâm
lắm sự xuất hiện của những người
này, nhưng khi ánh mắt anh đảo
qua người phụ nữ kia, đột nhiên
trợn trừng mắt, cô gái kia là người
anh quen biết.
Cô gái này chẳng phải ai xa lạ mà
chính là cháu gái của Cố Kiến Trung
– Cố Lăng Nhi. Lúc anh đi thành
phố Vân Hải thì không gặp được Cố
Lăng Nhi, không nghĩ tới cô ta lại rơi
vào tình huống này.
Trong trí nhớ, Cố Lăng Nhi ranh
mãnh quái đản, khuôn mặt ngọt
ngào luôn khiến người ta vô cùng
yêu thích. Nhưng mà hiện tại quần
áo cô ta rách tả tơi, cả người dơ
bẩn, chủ yếu nhất là ánh mắt trở
nên chết lặng.
May mà Trần Thanh dựa vào tính
toán số mệnh có thể nhìn ra được,
tuy rằng Cố Lăng Nhi rất nhếch
nhác nhưng mà vẫn giữ được sự
trong sạch. Trần Thanh hơi ngạc
nhiên, chỉ dựa vào dáng người của
Cố Lăng Nhi ta, cô ta tuyệt đối là
lựa chọn số một, làm gì có ai mà
nhịn nổi chứ.
Nhưng dù như vậy Cố Lăng Nhi vẫn
có thể tự bảo vệ bản thân, điều này
khiến Trần Thanh vô cùng kinh
ngạc.
“Đối với những kẻ xúc phạm này,
chúng ta có quy định rõ ràng, hỏa
tế. Cho nên, năm kẻ xúc phạm này
cần phải chịu hỏa tế, sử dụng thần
lửa để tinh lọc linh hồn dơ bẩn của
bọn họ”, thần sử hừ lạnh một tiếng,
sau đó vung tay lên, vài người tiến
lên phía trước, bắt đầu dội xăng vào
năm người bọn họ.
Năm người vốn đã mất tê liệt, đột
nhiên cảm nhận được xăng trên
người mình, tất cả lập tức đều tỉnh
táo lại, điên cuồng gào thét.
“Các người la hét cái gì? Câm miệng
hết cho tôi, đây chính là may mắn
của các người, các người có thể
được thần lửa tinh lọc linh hồn xấu
xí của chính mình, đó là may mắn
mà các người tu cả đời chưa chắc
có được”, thần sử thấy bọn họ
không ngừng la hét, nhất thời hừ
lạnh một tiếng, cao ngạo nói.
“Ông nội của tôi là Cố Kiến Trung,
ông ấy sẽ không bỏ qua cho các
người” Cố Lăng Nhi cũng đã tỉnh
táo vài phần, lúc này cũng cao
giọng hét lên.
“Cô nói là cái ông già đạt cảnh giới
tiên thiên kia sao? Cho dù là ông ta
thì một tay tôi cũng có thể bóp
chết”, nghe được lời của Cố Lăng
Nhi, thần sử cười lạnh một tiếng,
sau đó cao ngạo nói.
“Đốt lửa”, hắn ta nói xong, lập tức
ra lệnh cho mấy người bên cạnh.
Lúc này trong lòng Cố Lăng Nhi
hoàn toàn rối loạn, cô ta biết mình
chắc chắn phải chết, những người
này thật sự sẽ thiêu rụi cô ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô ta lộ
ra vẻ hối hận, cô ta không nên trộm
chạy đến đây. Cô ta thật ngu ngốc
khi nghĩ rằng chỉ dựa vào năng lực
của mình có thể tạo ra một mảnh
trời riêng.
Nhưng mà, cô ta trăm triệu lần
không thể nghĩ đến, người chị đưa
cô ta đi xây dựng sự nghiệp lại là
người của tà giáo, sau đó, mọi
chuyện cứ vậy thuận lý thành
chương, nếu cô ta không nghe
theo… thì sẽ bị đánh, cuối cùng sẽ
lưu lạc đến mức bị người ta xâm
phạm.
Lúc này, có người lấy ra một cái bật
lửa chuẩn bị châm lửa.
Trần Thanh thấy thế, trong lòng run
sợ. Anh biết không thể đợi thêm
nữa, nếu cứ tiếp tục đợi mọi người
sẽ mất mạng.
“Thần sử, chờ chút đã, tôi có ý kiến
khác”, ngay lúc này, Trần Thanh
đột nhiên đứng lên, vẻ mặt thành
kính nói với thần sử.
“Hả? Cậu có ý gì, nói tôi nghe thử
xem”, vốn đã chuẩn bị đốt lửa, thần
sử nghe được Trần Thanh nói, nhất
thời lộ ra nụ cười đùa bỡn, trực tiếp
hỏi anh.
“Là thế này, người đàn bà đã xúc
phạm kia nhất định không thể hỏa
thiêu như vậy được, nên ném cô ta
vào núi thần lửa mới đúng”, Trần
Thanh tiến lên phía trước, dữ tợn
nói.
Lời của Trần Thanh khiến những
giáo dân xung quanh cao giọng hét
lớn, hiện trường trở nên vô cùng
nóng nảy.
Mà lời nói của Trần Thanh cũng
khiến cho Cố Lăng Nhi chú ý, cô ta
không nghĩ tới Trần Thanh lại xuất
hiện vào lúc này. Vốn dĩ trong lòng
cô ta đang rất thống khổ thì bắt
được ánh mắt anh ném cho cô.
Trần Thanh nhân cơ hội này đi đến
bên dưới tế đàn, anh không chần
chờ chút nào đột nhiên nhấc chân
nhảy lên, cả người xông thẳng lên
tế đàn.
“Cậu là ai? Muốn làm gì hả?”, cuối
cùng thần sử kia cũng phát hiện
không thích hợp, hét lớn một tiếng.
“Tôi là ông nội ông, đến dạy dỗ
thằng cháu bất hiếu này”, Trần
Thanh quát lớn một tiếng, thẳng tay
chụp một phát vào sợi dây cột trên
người Cố Lăng Nhi.
Mất điểm cố định, Cố Lăng Nhi đã
từng chịu tra tấn không còn một
chút sức lực nào, ngã thẳng xuống
mặt đất.
Trần Thanh thấy vậy, ôm lấy vòng
eo mềm mại của cô ta, đồng thời
nhún mũi chân, ôm lấy Cố Lăng Nhi
nhanh chóng lùi về phía sau.
“Rầm…”
Một thanh trường đao mạnh mẽ
chém thẳng vào chỗ Trần Thanh
vừa đứng, đập vào tảng đá trên
mặt đất, tạo thành một cái lỗ hổng
to bằng bàn tay trên nó, đủ để thấy
một đao vừa nãy khủng bố bao
nhiêu.
“Sốt ruột như thế làm gì chứ? Đừng
gấp, hôm nay ông nội chơi cùng
cháu”, Trần Thanh cười lạnh một
tiếng, đồng thời nhét cho Cố Lăng
Nhi một viên đan dược, tình huống
hiện tại của cô ta không ổn lắm,
phải làm cho cô ta khôi phục lại
năng lực đi lại đã.
Trong lòng Cố Lăng Nhi tràn đầy
cảm động, cô ta không bao giờ dám
nghĩ tại thời khắc nguy hiểm nhất
Trần Thanh lại xuất hiện. Kỳ thật cô
ta cũng từng ảo tưởng rằng anh sẽ
đến cứu cô nhưng mà cô ta biết đây
cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, ai
ngờ lại thành sự thật.
“Bà chị của tôi, đừng có biểu lộ sự
hoa si ở cái thời điểm này chứ,
nhanh chóng vận chuyển chân khí
trong cơ thể, khôi phục một chút
chân khí của cô đi”, thấy Cố Linh
Nhi nhìn mình trìu mến, Trần Thanh
vô cùng sốt ruột, người chị em này
không đúng lúc tí nào, lửa cháy đến
nơi rồi kia kìa.
Nghe Trần Thanh nói, mặt Cố Lăng
Nhi lập tức đỏ bừng, cô ta nhanh
chóng né tránh ánh mắt sáng chỗ
khác, đồng thời yên lặng vận
chuyển chân khí trong cơ thể, cũng
may đối phương không có phá hủy
chân khí của cô ta.
“Thật sự khiến người khác cảm
động, một là kẻ xúc phạm thần,
một người khác quấy rầy nghi thức
tế trời, tội không thể tha, hai người
các ngươi đều phải bị hiến tế cho
Vu Thần”, thần sử không hề sốt
ruột, nơi này toàn là người của hắn
ta, còn đối phương chỉ có một mình,
dù thế nào cũng không thể trốn
thoát được.
“Hiến tế, hiến tế, hiến tế…”, các tín
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!