Chương 629: Đổ nát thê lương
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của
Nhậm Viễn vang lên.
“Ha ha…Cô đến mà xem, đây có
phải ông chủ của các người không.
Bây giờ ông ấy gọi điện thoại cho
tôi, các người cứ chờ đi”, Nhậm
Viễn cầm điện thoại lên nhìn số điện
thoại, lập tức cười như điên, sau đó
lại phách lối hướng màn hình điện
thoại về phía nhân viên lễ tân cho
cô ấy nhìn.
Mặc dù nhân viên lễ tân không biết
số điện thoại của ông chủ là gì,
nhưng nhìn đối phương như vậy,
chỉ sợ không phải nói dối.
“A lô! Chào ông. Phải. Phải. Tôi lập
tức tới. Yên tâm đi, có tôi ở đây,
nhất định không có vấn đề gì”,
Nhậm Viễn nhận điện thoại, vẻ mặt
dần dần trở nên nghiêm túc. Nhưng
rất nhanh, mặt anh ta lại bắt đầu
hưng phấn.
Bởi vì người gọi cho anh ta chính là
quản gia của La Sâm, ông ta nói có
rất nhiều bác sĩ tới thăm bệnh,
nhưng bệnh nhân không có chút
khởi sắc nào, trái lại còn nghiêm
trọng hơn, vậy nên mới gọi đến giục
anh ta nhanh chóng tới.
“Hừ, chờ tôi đến trang viên của ông
La Sâm quay về, tôi hy vọng chuyện
phòng tổng thống đã được giải
quyết”, Nhậm Viễn tỏ ra cao quý,
hừ lạnh với nhân viên lễ tân, ánh
mắt lại liếc qua Nam Cung Yến và
Julia, vẻ tham lam trong mắt không
hề che giấu chút nào.
Nhưng mà, có chuyện gấp, anh ta
cũng không có cách nào thực hiện
suy nghĩ trong đầu cả, chỉ có thể
chờ đến lúc quay về thôi.
Nghĩ đến đây, Nhậm Viễn mang
theo hai vệ sĩ vội vàng ra ngoài.
“Chúng ta cũng đi theo xem thử”,
thấy Nhậm Viễn rời đi, Trần Thanh
nói với ba người còn lại.
“Đại ca, ông La Sâm bị bệnh thật
sao? Nếu ông ấy bị bệnh, nhất định
sẽ liên lạc với anh, không thể nào
lại tìm bác sĩ khắp thế giới được”,
Tật Phong có chút nghi ngờ nói.
“Tin tức vừa rồi nghe được chắc
chắn không phải giả, nếu như La
Sâm không kịp báo cho người của
ông ấy tìm tôi thì sao? Có lẽ bây giờ
ông ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi”, sắc
mặt Trần Thanh vô cùng nghiêm
túc. Nếu quả thực giống như anh
đoán, thì tình hình thật sự rất
nghiêm trọng.
Sau đó, Tật Phong lái xe đi theo xe
Nhậm Viễn. Rất nhanh đã đi tới
Thành Đông, nơi này không đổ nát
thê lương, trái lại là kiến trúc và
đường phố vô cùng trật tự, tốc độ
xe cũng thay đổi nhanh hơn.
Khi hai chiếc xe dừng lại trước một
ngôi nhà lớn thì bị cản đường.
“Thằng nhãi kia, tao tới xem bệnh
cho ông La Sâm, mày đi theo tao
suốt cả đường rồi, có bản lĩnh thì đi
theo tiếp đi”, đột nhiên Nhậm Viễn
thò đầu ra khỏi cửa kính, cao giọng
hô vang với mấy người Trần Thanh.
Hiển nhiên anh ta biết Trần Thanh
đi theo mình, nhưng anh ta cũng
không ngăn lại mà chờ đến thời
khắc này.
Mấy người Trần Thanh ở trong xe
lại không có chút phản ứng nào,
đương nhiên là không thèm để ý
mấy lời này rồi.
Kiểm tra ước chừng năm sáu phút,
rốt cuộc xe của Nhậm Viễn thông
qua chốt kiểm tra ở cửa lớn, tiếp
theo đến phiên xe của Trần Thanh.
Sau khi nhìn thấy lá cờ trên đầu xe,
hai mắt bảo vệ cửa lập tức trợn to,
rồi đứng thẳng người lên, đột nhiên
cúi chào với mấy người Trần Thanh,
trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Những bảo vệ khác nhìn thấy như
vậy cũng nhanh chóng chào theo.
Trần Thanh và Tật Phong đang lái
xe không có phản ứng gì lớn với
chuyện này cả, trực tiếp lái xe vào
trang viên.
Bên trong chiếc xe đang chạy phía
trước, Nhậm Viễn thấy xe của anh
đuổi sát theo xe mình. Điều này
khiến vẻ mặt anh ta trở nên vô
cùng khó coi. Vừa rồi anh ta nói với
bảo vệ rằng xe phía sau không đi
chung với anh ta, vậy tại sao mình
kiểm tra mất năm sáu phút, đối
phương lại không bị kiểm tra chứ?
Mặc dù có chút không cam lòng,
nhưng Nhậm Viễn cũng không quan
tâm nữa.
Trang viên của La Sâm vô cùng lớn.
Dọc theo đường đi từ cửa trở vào
có thể thấy được trang viên này xây
dựng trên một ngọn núi, cả ngọn
núi đều bị cải tạo thành trang viện.
Từ cửa đi lên, dọc đường có cây cỏ
hoa lá vô cùng đẹp, còn có vài kiến
trúc hình dạng kỳ lạ. Hiển nhiên,
trang viên này được xây dựng vô
cùng xa hoa.
“Trang viên này thật đẹp, nhưng
mà, hình như không được lớn cũng
không được đẹp bằng Hồ Lộc Minh
của chúng ta”, Nam Cung Yến nhìn
trang viên to lớn này, lập tức sửng
sốt cảm thán. Nhưng vừa nghĩ đến
Hồ Lộc Minh, vẻ mặt cô lại trở lại
như thường.
“Đợi lúc về tìm đủ tài liệu, anh sẽ
cải tạo Hồ Lộc Minh trở nên đẹp
hơn”, nghe vợ mình nói vậy, Trần
Thanh không nhịn được túm tay cô,
thâm tình mà nói.
“Này, em nói này, hai người có thể
chú ý ảnh hưởng chút không? Trong
xe còn có người khác nữa đó”, Julia
ở bên cạnh lại không chịu nổi mà
phản bác.
Sau khi xe dừng lại tại một cái sân
thật ở giữa sườn núi, một vài bảo
vệ bên trong đi ra. Những bảo vệ
này mang theo một số thi thể dính
đầy máu ra ngoài, đặt thi thể lên
một chiếc xe rồi lái xe rời đi.
Nhậm Viễn thấy cảnh này, sắc mặt
trở nên vô cùng khó coi, bởi vì anh
ta nhận ra trong số những thi thể
này có người mặc đồ bác sĩ. Nói
cách khác, những người chết này
đều là bác sĩ.
Vậy có phải có nghĩa là nếu như
không chữa hết bệnh thì sẽ bị giết
chết không?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhậm Viễn
trắng bệch cả ra, tay bắt đầu run
rẩy, trong lòng lại hối hận. Anh ta
nhận vụ này, đồng ý không do dự
chút nào, bởi vì đối phương ra giá
mười triệu đô la. Đối với anh ta, đây
là một khoản tiền vô cùng lớn.
Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục
của những bác sĩ kia, tâm trạng anh
ta trở nên phiền muộn.
“Cậu Nhậm Viễn thân ái, cảm ơn
cậu đã tới, bệnh của ông chủ nhà
chúng tôi đã bắt đầu trở nên
nghiêm trọng, mời cậu rời bước”,
đúng lúc đó, quản gia từ trong
trang viên đi ra, nhìn về phía xe của
Nhậm Viễn mà nói.
Nghe quản gia nói vậy, mặc dù
Nhậm Viễn có chút sợ hãi, nhưng
anh ta biết, nếu anh ta dám có
hành động trốn chạy, sợ rằng sẽ
trực tiếp bị đánh chết.
Nghĩ vậy, anh ta làm bộ bình tĩnh,
chậm rãi xuống xe. Anh có có lòng
tin về thủ đoạn của mình.
Mấy người Trần Thanh cũng xuống
xe theo. Quản gia đối đãi với Nhậm
Viễn cũng không quá nhiệt tình mà
đi trước dẫn đường. Đi vào trong
trang viên, mấy người Trần Thanh
nhìn thấy, một cái lồng sắt to lớn bị
kéo ở tám góc bằng xích sắt, cố
định ở giữa trang viên, xung quanh
lồng sắt có một dãy bác sĩ đang
ngồi suy nghĩ với khuôn mặt khó
coi.
Người trong lồng sắt khiến tâm
trạng Trần Thanh trở nên tệ hại, bởi
vì người bị nhốt chính là La Sâm.
Nhưng mà trạng thái lúc này của La
Sâm khiến anh có chút không rõ
lắm.
La Sâm vốn gầy gò già nua, bây giờ
lại cao hơn mười xăng – ti – mét.
Ngoài điều đó ra, cơ bắp trên người
ông ta cũng nở ra. Điều khiến người
ta cảm thấy đáng sợ là móng tay
của ông ta, vô cùng nhọn, vô cùng
dài. Những song sắt trên lồng sắt có
rất nhiều vết xước, có lẽ do móng
tay của La Sâm tạo ra.
“Cậu Nhậm Viễn, đây chính là ông
chủ của chúng tôi”, quản gia chỉ La
Sâm ở trong lồng, nói với Nhậm
Viễn.
“Đây…Đây là bị ma nhập!”, sau khi
nhìn thấy trạng thái kinh khủng này
của La Sâm, trong lòng Nhậm Viễn
run lên.
“Bác sĩ Angie, ông nên đi vào rồi”,
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!