Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 684: Lão nô nào dám ạ

“Cậu Trần, cậu dự định xử lý mấy

tên đần độn này ra sao?”, Misorde

sau khi gào với Seuss xong, bèn

quay đầu nhìn Trần Thanh, rồi cung

kính thưa hỏi.

“Đây là sân nhà của ông, cớ gì lại

hỏi tôi?”, Trần Thanh còn chưa nhấc

mí mắt, anh khịt mũi hỏi.

“Vâng, cậu đợi đây một lát nhé!”,

mồ hôi Misorde tuôn trào như mưa,

ông hỏi thế không vì gì cả, mà bởilẽ, ở đó có một người là con cháu

gia tộc Ryder bọn họ, mặc dù gia

tộc Ryder có rất nhiều thành viên,

mà ông cũng đã lâu không quan

tâm đến chuyện tình của gia tộc,

nhưng vẫn nhận ra huy hiệu gia tộc

ở trước ngực đối phương.

“Lại đây nói chuyện chút, các cậu là

con cháu nhà ai?”, Misorde đứng

thẳng lưng, rồi nhìn về đám nam nữ

trẻ tuổi kia, còn về phần Lyons thì

ông ta không mấy đếm xỉa đến, anh

ta cũng chỉ là một tổng giám đốc

công ty thôi, không đáng để ông ta

đặt trong mắt.

“Cái lão già này, ông là cái thá gì

chứ? Có tư cách gì hỏi lai lịch nhàtôi? Tôi sợ nói ra làm ông hết hồn

đấy”, Seuss cười khẩy, rồi nhìn vào

Misorde nói.

“Mige lại đây, nói một chút về gia

tộc của cậu để cho lão già này biết

gì là khiếp sợ đi”, hiển nhiên là

Seuss biết rõ nếu chỉ nói như vậy

thì chắc chắn sẽ không hù dọa được

đối phương, nhưng trong đám bọn

họ có một kẻ có thân phận rất đặc

biệt.

Đó chính là người anh ta vừa sai

bảo, Mige, nói đúng ra, Mige không

thuộc hội bọn họ, nhưng người nọ

là thành viên chi ngoài của gia tộc

Ryder, khi bọn họ gặp vài vấn đềkhông giải quyết được thì họ sẽ nhờ

Mige ra mặt.

Mà ông lão đang đứng trước mặt họ

lúc này có phong thái không giống

người bình thường, vì vậy, anh ta

mới định dùng tiếng tăm của gia tộc

Ryder để hù dọa ông ta.

“Ông già kia, tôi là Mige của gia tộc

Ryder, ông có nghe nói đến gia tộc

Ryder không?”, Mige cười khinh

khỉnh, từ tốn đứng lên, bộc lộ rõ

phong thái vô cùng kiêu ngạo của

mình.

Tất nhiên, Mige đi theo đám cậu ấm

cô chiêu này đã lâu nên đã tạo

thành thói quen, đồng thời nuôi

nấng ra một tính cách hách dịch,thậm chí, anh ta còn tự cho rằng

bản thân mình là cậu chủ của gia

tộc Ryder nữa.

“Dĩ nhiên là có nghe nói đến gia tộc

Ryder rồi, chỉ là, trước giờ tôi chưa

từng nghe nói gia tộc Ryder có một

người gọi là cậu chủ Mige, nên tôi

không biết cậu chủ Mige này từ đâu

ra vậy?”

Misorde nghe lời nói của Mige, trong

mắt ông ta chợt lóe lên tia sáng

lãnh bạc, lại có người dám dùng

danh tiếng gia tộc Ryder họ hung

hăng phách lối ở bên ngoài.

“Chưa từng nghe nói đến à? Hừ, đó

là do vốn hiểu biết của ông nông

cạn thôi, tên tuổi của Mige tôikhông phải ai cũng nghe được đâu,

ông chưa nghe qua cũng là điều

thường tình”, Mige âm thầm hốt

hoảng, nhưng nhanh chóng tỉnh táo

trong chốc lát, vào thời điểm như

thế này, cứ cho là miễn cưỡng

chống đỡ thì cũng phải giữ vững

đến cùng, nếu không người xui xẻo

chắc chắn là mình.

“Phải vậy không?”, Misorde cười

khẩy, thân thể ông ta chợt lóe, sau

đó bỗng xuất hiện trước mắt Mige,

rồi quăng cho anh ta một cái tát

không hề do dự.

Khi ấy, Mige vốn đang chìm đắm

trong mộng tưởng cậu chủ của giatộc siêu cấp của mình, thì bỗng bị

Misorde tát bay ra ngoài.

“Ông…”

Khi thấy ông lão này ra tay quyết

đoán như vậy, những người ở đây

đầu trợn mắt há hốc mồm, tuy họ

có vài cậu ấm cô chiêu không tệ

lắm, nhưng cũng phải phụ thuộc

vào việc đối mặt với ai.

“Cậu mà là cậu chủ gia tộc Ryder à,

cậu xứng sao? Lại đây, bây giờ tôi

đánh cậu, cậu bảo người sau lưng

cậu đến xử tội tôi đi”, mặt mày

Misorde tái xanh, bước lên trước

một bước, rồi nhấc chân giẫm mạnh

vào ngực Mige, ông ta lạnh lùng

nói.Mige khiếp sợ trước hành động của

Misorde, dĩ vãng anh ta nào gặp

phải chuyện này? Trước giờ, anh ta

chỉ cần nói tên gia tộc Ryder ra thì

họ đều sẽ bị doạ sảng hồn.

“Ông già này, ông tiêu đời rồi, ông

dám đánh người thừa kế tương lai

của gia tộc Ryder à, ông không chỉ

xong đời đâu, mà cả gia tộc của

ông cũng theo đó tiêu đời luôn

đấy”, Seuss thấy cảnh đó, tức sôi

máu, thêm vào đó, anh ta sợ hãi

chuyện hôm nay sẽ làm mình lâm

vào thế bí, vì vậy hung hăng lên

tiếng trước để đánh đòn phủ đầu.“Cậu là ai?”, Misorde nhướng mày,

sau đó nhìn về Seuss, rồi cất giọng

vô cùng thản nhiên nói.

“Tôi là…”, Seuss ưỡn ngực, mở

miệng nói, nhưng chẳng đợi anh ta

dứt lời, Misorde đã cắt ngang.

“Cậu thuộc gia tộc nào không quan

trọng, tôi cho các cậu một cơ hội,

gọi gia chủ nhà các người tới đây,

tôi chỉ cho các cậu mười phút, nếu

gia chủ nhà các cậu không đến thì

cả lũ chết hết đi”, Misorde cắt

ngang lời nói của Seuss, sau đó mặt

đầy sát ý quát cả đám người ở đây.

“Ông…ông nói gì thế?”, cả lũ Seuss

ngơ ngác khó hiểu, sau đó từng

người trong họ tức điên, cứ cho làông ta có quyền có thế, nhưng cũng

không thể nào mở miệng đòi tính

mạng người khác chứ?

“Đương nhiên là các cô cậu cũng có

thể coi lời tôi là gió thoáng bên tai,

tôi không để ý đâu, chúng tôi chỉ

cho mười phút thôi đấy. Trong vòng

mười phút, nếu gia chủ nhà các cô

cậu không ai tới, vậy cứ hy sinh một

người, cách mười phút thì phải có

một người ra đi”, Misorde lạnh nhạt

nói.

Sau khi dứt lời, ông ta đi đến trước

mặt Trần Thanh, rồi kính cẩn

nghiêng mình thưa: “Cậu Trần, liệu

tôi xử lý như vậy, cậu có hài lòng

không?”“Ông cứ liệu mà làm, tôi không có

nhiều thời gian dây dưa ở đây đâu,

giải quyết gọn lẹ đi”, hai mắt Trần

Thanh khép hờ, không cho ông ta

một ánh mắt.

Misorde âm thầm thở phào nhẹ

nhõm, mặc dù ông ta vô cùng khó

chịu với thái độ của Trần Thanh,

nhưng ông ta không dám lắm lời,

càng không dám bất mãn.

Ông ta không mấy quan tâm đến lũ

trẻ con này, ngày nào chúng cũng

lang thang khắp chốn, tự tung tự

tác gây chuyện khắp nơi, còn dây

vào thằng điên này làm gì? Để cậu

ta nhanh chóng về nước càng sớm

càng tốt là được, giờ thì hay rồi, xảyra chuyện này, e là cái tên khốn

mạnh mẽ chết tiệt này phải ở đây ít

lâu rồi.

“Hình như trong lòng ông thấy hơi

khó chịu, phải không?”, ngay khi

Misorde vừa mới đứng thẳng lưng,

Trần Thanh chợt hỏi một câu như

vậy.

Sắc mặt ông ta xám ngoét, dùng

ánh mắt đầy kinh hoàng nhìn Trần

Thanh, sau đó, ông ta quỳ rạp

xuống đất.

“Cậu Trần, lão nô nào dám, trong

lòng lão nô tuyệt đối là can tâm tình

nguyện, không chút bấn mãn ạ”,

Misorde cúi đầu trên mặt đất, suy

sụp tâm lý, lẽ nào người kia đi guốctrong bụng mình à? Sao mình nghĩ

gì cũng biết thế.

“Đứng dậy đi, đừng có động tí là

quỳ”, Trần Thanh lắc đầu không để

ý lắm, với thực lực của Misorde, anh

không quan tâm mấy, cứ cho đối

phương phản bội mình thì sao chứ?

Chỉ cần đập chết là được thôi.

“Vâng ạ, cảm ơn cậu Trần”, Misorde

thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng

bên cạnh Trần Thanh, không dám

hít thở quá mạnh.

Lúc này, mấy tên quần áo lụa là kia

mới ý thức được một vấn đề, đó là

ông lão này nhìn qua rất trâu bò

như thế, ấy vậy, ông ta vẫn hèn

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT