Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vượn trắng rống lên, điên cuồng vùng vẫy trên mặt đất.

Vì nó giãy giụa quá dữ dội nên con trăn đang vòng quanh nó không thể siết người lại.

Nhân cơ hội này, hai cánh tay mạnh mẽ của vượn trắng vùng lên, tàn bạo nện lên thân của con trăn.

Có điều cơn đau đớn ấy lại kích thích con trăn, nó điên cuồng co người lại, đồng thời cái đuôi cũng giơ lên trói một cánh tay của vượn trắng.

Lúc này vượn trắng đã bất lực, chỉ có thể dùng cái tay còn lại để công kích con trăn, cuối cùng còn dùng móng vuốt nhọn hoắc mà xé nát thân thể con trăn.

Nhưng da thịt nó quá dày, dù vượn trắng dùng hết mọi cách cũng không thể kéo đối phương ra khỏi người.

Thời gian trôi qua, chấn động tạo ra từ cuộc vật lộn của hai con thú khổng lồ càng ngày càng nhỏ. Nội tạng trong cơ thể con trăn đã bị vượn trắng đập vỡ, người con vượn cũng bị trăn siết gãy, nhìn bề ngoài thì thấy vẫn bình thường nhưng xương cốt bên trong đều đã vỡ hết.

"Đúng là hung tàn, tiếc quá, lại hời cho mình", Trần Thanh rất có kiên nhẫn mà đứng nhìn hai con thú dần dần im lặng, tắt thở rồi mới đi ra, nói với nét mặt kỳ lạ.

"Chỉ mới ở đây mà đã có một thứ tốt như trái Xích Viêm, không biết chặng đường tiếp theo có nhiều hơn không", nghĩ đến đây, anh ngồi xổm xuống, vươn người tới, nuốt một hơi trái Xích Viêm xuống bụng.

Trái Xích Viêm này không hề nhẹ nhàng và ngọt lịm như bề ngoài của nó. Sau khi ăn, Trần Thanh lập tức cảm giác được khí nóng hừng hực nổi lên trong dạ dày rồi xông thẳng lên đỉnh đầu.

Trần Thanh nhanh chóng ngậm miệng, sợ năng lượng trong trái Xích Viêm bị phân tán ra ngoài.

Sau đó, anh phải điên cuồng vận chuyển chân khí trong cơ thể, nếu không thì nguồn năng lượng khủng bố này sẽ làm anh nổ tan xác mất.

Trong quá trình Trần Thanh không ngừng vận chuyển chân khí, nguồn năng lượng kinh khủng này mới dần dần được cơ thể hấp thu. Anh không dùng nó để thăng cấp, nếu thăng cấp có thể đơn giản như vậy thì lúc này anh đã là đỉnh phong võ tông rồi.

Ngược lại, Trần Thanh dùng nguồn năng lượng này vào việc rèn luyện thân xác. Vốn dĩ sức mạnh của cơ thể anh đã đạt đến một trình độ vô cùng khủng khiếp, trái Xích Viêm không chỉ có tác dụng ở năng lượng đáng sợ của nó mà còn vì thuộc tính vô cùng đặc biệt – thuộc tính hỏa. Nó bốc cháy lên, rèn luyện kinh mạch và nội tạng trong cơ thể Trần Thanh.

Không sai, tác dụng lớn nhất của trái Xích Viêm chính là rèn luyện các cơ quan trong cơ thể võ giả, bảo đảm dù gặp phải cú va chạm dữ dội đến đâu cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn.

Hấp thu năng lượng xong, Trần Thanh đứng dậy, phát hiện sắc trời đã tối sầm. Nói cách khác, chỉ riêng việc hấp thu trái Xích Viêm đã tốn của anh cả một ngày trời.

Không biết Giang Tử Phong thế nào trong thời gian đó nữa.

Có lẽ những người khác cũng đã vào được. Cả một ngày trời, những người đó đã làm gì?

Trần Thanh đứng dậy, tùy ý chọn một phương hướng rồi nhanh chóng lao đi.

Anh vừa chạy được hơn mười dặm thì nhận ra phía trước có người, không những thế ở đó còn đang diễn ra một cuộc chiến.

Trần Thanh không sốt ruột tiến lên mà lặng lẽ ẩn thân.

Dùng đôi mắt xuyên thấu, anh phát hiện không ngờ phe bị bao vây tấn công lại là đám Bazel, mà thế lực đang bao vây họ anh cũng biết, đó là Tulle – người luôn bất hòa với ông ta.

Trần Thanh rất ngạc nhiên khi hai người này lại chạm trán nhau ở đây, quả là đáng vui mừng mà. Hai người này đúng là oan gia ngõ hẹp, bí cảnh lớn thế này mà vẫn gặp nhau được.

"Tulle, làm việc gì cũng phải chú ý để lại đường lui để sau này có gặp nhau cũng không thấy gượng gạo, tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận thế hả?", Bazel che ngực, nơi đó có một vết thương thật dài suýt thì mổ xuống bụng, ông ta căm thù nhìn Tulle, lớn tiếng chất vấn.

"Bazel, ông có bị ngu không vậy? Chỗ đó chỉ có mỗi tôi và ông là từng vào, ông chết rồi thì chỉ còn mình tôi biết. Tôi không muốn bị người ta đâm sau lưng trong lúc tìm bảo tàng đâu", Tulle lạnh lùng cười, không đếm xỉa đến lời chất vấn đó.

"Xông lên, giết sạch bọn chúng", không cho Bazel cơ hội nói gì thêm, Tulle cho người tấn công người của ông ta.

"Tulle, ông đúng là hèn hạ!", Bazel nghe thấy mệnh lệnh của Tulle thì nổi đóa.

Ban đầu đúng là hai người đã giao kèo sẽ dùng cái gì khi tụ họp lại, nhưng phía Bazel lại có kẻ phản bội, chính là đôi song sinh kia. Hai người này dẫn họ vào trong cái bẫy Tulle đã chuẩn bị sẵn nên mới dẫn đến tình thế hiện giờ.

"Hèn hạ à? Hừ, nếu ông đầu hàng thì có khi tôi sẽ bỏ qua cho ông và mấy tên đồng đội đáng thương kia một mạng đấy", nghe Bazel nói vậy, Tulle đột nhiên đưa tay lên, ra hiệu cho cấp dưới dừng lại.

"Chỉ cần mấy người uống viên thuốc này, tôi sẽ xem mấy người như người của mình. Cân nhắc xem", nói rồi hắn ta lấy một cái bình ra, quơ quơ với những người ở phía đối diện.

"Không phải độc đâu, chẳng qua cách mười ngày phải uống thuốc giải một lần thôi. Sau khi chuyện này kết thúc, mấy người có thể nhận thuốc giải toàn bộ độc từ tôi".

"Tất nhiên, mấy người cũng có thể không tin, thế thì đơn giản thôi. Chết".

Tulle đưa mắt nhìn đám cấp dưới đang sợ sệt của Bazel, nở nụ cười tàn khốc.

Nghe thấy những lời đó của hắn ta, trong lòng Bazel chợt có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Tulle vừa nói xong thì cấp dưới của ông ta nhìn nhau, có người bước ra, tiến tới trận doanh của Tulle.

"Mấy người...", không ngờ người của mình lại phản bội, sắc mặt của Bazel âm trầm như nước, hoàn toàn không ngờ đối phương lại dùng cách bẩn thỉu này.

"Mỗi người một viên, ăn cái này rồi tôi mới tin các anh", Tulle nhanh chóng phát thuốc đi.

Những kẻ phản bội trở nên lúng túng, nhưng rồi cũng nhận lấy thuốc và uống.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT