Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Nếu đã không thể trở thành đồng đội được, vậy thì chính là kẻ địch, tấn công!", đương nhiên Tulle nhận ra sự đấu tranh trong mắt Bazel, khóe miệng hắn ta lập tức lộ ra một nụ cười như ý, xem ra còn phải thêm một mồi lửa nữa.

"Đợi một lát, chúng tôi...quy phục", sắc mặt Bazel tái xanh, cao giọng kêu lên.

Mấy người còn lại vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết, nghe thấy lời nói của Bazel, sắc mặt lập tức thả lỏng, nếu còn có thể sống sót, ai lại muốn chết cơ chứ?

"Đến đây đi, ăn cái này vào", trên mặt Tulle lộ ra nụ cười chiến thắng, sau đó ném viên thuốc cho Bazel.

Hắn ta cũng không dám lơ là với Bazel, tuy rằng thực lực người này hơi yếu hơn mình một chút, nhưng mà không kém hơn bao nhiêu, nếu Bazel thật sự liều mạng một lần, có lẽ thật sự có thể tạo nên chút tổn thất với hắn ta.

"Quy phục thì có thể, nhưng tôi sẽ không ăn những thứ mà ông đưa, hiểu chưa? Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi", Bazel cũng có sự kiên trì của mình, làm cường giả một phương, nếu cứ chịu để cho người ta khống chế như vậy, ông ta tuyệt đối không cam lòng.

"Không thành vấn đề, bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng đi đến miếu thần, nếu bị người khác nhanh chân đến trước, tất cả sự chuẩn bị của chúng ta đều sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng", Tulle gật đầu, hắn ta cũng không trông mong thật sự có thể khống chế được Bazel, có điều, miễn là trong tay hắn ta còn có người của Bazel, như vậy cũng không sợ ông ta sẽ đột nhiên phản bội.

"Đúng vậy, đi thôi", sắc mặt Bazel đột nhiên thay đổi, chất độc trong cơ thể ông ta chẳng qua chỉ bị áp chế, nếu muốn giải quyết triệt để, nhất định phải vào trong miếu thần tìm kiếm.

Trần Thanh đang lắng tai nghe lén lập tức vui mừng trong lòng, vì anh biết, Bazel này đang nói dối bọn họ, trí nhớ suy giảm gì đó, đều là giả dối.

Có điều, Trần Thanh lại cảm thấy vô cùng hứng thú với miếu thần trong miệng bọn họ, có lẽ kho báu thật sự được đặt trong đó.

Sau đó, đám người Bazel dốc hết sức lực lên đường, chẳng qua tốc độ của bọn họ cũng không nhanh lắm, vì thỉnh thoảng sẽ có một số sinh vật kỳ lạ trong bí cảnh xuất hiện, ban đầu đội ngũ của bọn họ có hơn ba mươi người, nhưng mà dọc đường đi đã bị chết, chỉ còn lại khoảng hai mươi người thoát ra.

Mà những người còn sống này cũng đều bị thương, vô cùng nhếch nhác, mà Trần Thanh đi theo sau bọn họ lại ngồi mát ăn bát vàng, dù sao chỉ có một mình anh, mục tiêu quá nhỏ, không đợi đến khi những quái thú này xuất hiện trước mặt anh, đã bị mấy người Bazel giải quyết hết rồi.

Có điều, khi sắp đến miếu thần, bọn họ gặp phải những cường giả ở phía Nam bán cầu, chẳng qua thế lực hai phe này cũng không hề ra tay, vì phía Nam bán cầu kia cũng không phải là không bị tổn hại chút nào, mà bọn họ cũng tổn thất rất lớn.

Hơn nữa, bây giờ còn chưa lấy được chút lợi ích gì, đánh nhau chí chóe hoàn toàn không cần thiết.

Mặc dù không đánh nhau, nhưng hai bên cũng không hòa bình chút nào, một đám người nhìn về phía đối phương không hề có sắc mặt gì tốt đẹp, trong ánh mắt đã ngập tràn sát ý.

Vì miếu thần đang ở trước mắt rồi, ai nấy đều biết, trong miếu thần mới là màn diễn chính.

Chẳng qua khi bọn họ đi đến đằng trước miếu thần, phát hiện người của Vu Thần Giáo, còn có người của Thiên Diễn Tông đều đã ở đây rồi, nói cách khác, phía Hoa Hạ đã đến từ lâu rồi, điều này làm cho sắc mặt đám người Bazel hơi khó coi.

Có điều, nhìn thấy bọn họ cũng chưa vào trong, mấy người Bazel mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hử?", vừa lúc đó, Trần Thanh đột nhiên phát hiện ra Viên Vô Nhai thế mà lại không hề có mặt trong đám người, mà rõ ràng miếu thần là nơi quan trọng nhất, Viên Vô Nhai chưa từng xuất hiện, chuyện này rõ ràng có phần không được hợp lý cho lắm.

"Các vị, nếu đã đến đây rồi, tại sao lại không vào trong?", Tulle dẫn đầu bước đến, nhìn về phía trận doanh Hoa Hạ bên này.

Lúc này, từ trong trận doanh Hoa Hạ, có một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo nhưng vẫn vô cùng anh tuấn bước ra, hơi thở trên người ông ta vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt chặt chẽ nhìn thoáng qua đám người Tulle.

"Nói nhảm nhiều thế, đừng có thăm dò chúng tôi, nếu muốn đi vào các ông có thể vào ngay bây giờ", Đới Lạc hừ lạnh một tiếng, không khách sáo chút nào nói với bọn họ.

"Đới Lạc, đừng có nói chuyện quái gở mãi như thế, thật sự cho rằng chúng tôi sợ ông sao?", nụ cười trên mặt Tulle biến mất, sau đó hừ lạnh một tiếng, lập tức đáp trả.

"Tulle, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn như cũ, vẫn nhát gan như vậy, ở Hoa Hạ chúng tôi có một câu nói, gọi là nhát như thỏ đế, chính là để nói ông đấy", trên mặt Đới Lạc lộ ra nụ cười giễu cợt nói.

"Đới Lạc, không ngờ rằng bây giờ ông đã thay đổi rồi, trước đây là người lạnh lùng đến mức nào, bây giờ thế mà lại khác, thành kẻ dông dài rồi, giống như một người phụ nữ vậy, lảm nha lảm nhảm", Tulle trào phúng ngược lại.

"Đừng có nói nhảm nhiều như vậy, nhanh nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các ông chưa vào trong?", ngay khi hai người Đới Lạc và Tulle còn đang tán gẫu, đột nhiên có một người chống gậy từ phía thế lực Nam bán cầu bước ra, nhìn qua có vẻ là một ông lão đã đến tuổi gần đất xa trời, chẳng qua khi ông ta nói chuyện lại vô cùng khí phách, nhìn thẳng về phía Đới Lạc, rõ ràng, ông ta vô cùng khó chịu với cách nói chuyện che giấu của Đới Lạc.

"Lão già kia, ông còn chưa chết sao? Cũng đúng, người của môn phái các ông giỏi nhất là giả chết mà, giả chết nấp trong kim tự tháp kia là chuyện mà đám các ông am hiểu nhất rồi", Đới Lạc liếc mắt nhìn ông lão kia, ánh mắt lộ ra ý trào phúng nồng đậm.

"Đới Lạc, tôi thấy vết sẹo trên mặt ông hẳn là nên sâu hơn một chút, tốt nhất nên cắt đầu ông xuống", ông lão kia cười lạnh, không khách sáo chút nào chọc vào vết sẹo của Đới Lạc.

"Dylan đáng chết, hôm nay nếu tôi không vặn đầu ông xuống, tôi sẽ không mang họ Đới nữa", trong mắt Đới Lạc có sát ý nồng đậm, điên cuồng gầm lên với ông lão tên là Dylan kia.

Rõ ràng, Đới Lạc cực kỳ để ý đến vết sẹo này, dù sao, vết sẹo có thể nói là đã phá hủy gương mặt anh tuấn vốn có của Đới Lạc, lúc này nhìn qua ông ta có vẻ dữ tợn.

"Ông có thể thử, xem lần này tôi có thể chém đầu ông xuống không", Dylan hừ lạnh, sau đó bước lên một bước, trên người rõ ràng có hơi thở lạnh lẽo tuôn trào ra ngoài, hung dữ hướng về phía Đới Lạc.

"Tự tìm đường chết!", Đới Lạc cũng không phải người tốt tính, cảm nhận được trên người Dylan có hơi thở khiêu chiến, Đới Lạc không hề yếu đuối chút nào, lập tức đón tiếp.

Mà người đứng đầu hai bên đã như vậy rồi, những người đứng sau bọn họ đương nhiên cũng không hề yếu kém chút nào, tất cả đều dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía đối phương không kiêng dè chút nào, thả ra hơi thở trên người mình, trận chiến vô cùng căng thẳng.

"Tôi nói này hai vị, đang làm gì vậy hả? Bây giờ còn chưa đi vào đâu, đã kêu đánh kêu giết rồi, có phải hơi sớm quá không? Cực kỳ không sáng suốt", đúng lúc đó, Tulle đột nhiên xuất hiện, đứng giữa hai bên, khuyên ngăn.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT