Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe được lời nói của Tulle, bầu không khí dịu đi đôi chút nhưng tất cả mọi người vẫn cảnh giác nhìn đối phương như trước. Dù sao khi cao thủ so chiêu thì phải xem ai chiếm được tiên cơ.

“Hai vị, bây giờ nếu mọi người muốn đánh nhau cũng được, nhưng không sợ đến khi cả hai bên cùng chịu tổn thất rồi, tôi ở ngoài làm chim sẻ chờ sẵn sao?”, Tulle không thèm che giấu nói.

Quả nhiên, nghe được lời của Tulle, cả hai phe đều lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía hắn ta cũng không chút thiện ý nào, hiển nhiên bọn họ cũng đang rối rắm vấn đề này.

Đới Lạc và Dylan cũng không phải là hai tên ngốc, sau khi nghe Tulle nói đương nhiên cũng thông suốt vài điều. Bầu không khí giữa hai người lập tức dịu đi, vẻ khát máu giữa họ đã biến mất.

“Số ông cũng hên thật, nếu đổi thành một người bản địa, tôi nhất định sẽ khiến ông phải nếm trải từng chút một hương vị của cái chết”, Đới Lạc hừ lạnh một tiếng, sau đó lui về hai bước tỏ thái độ của mình.

“Hừ, ông cho là ông không may mắn sao? Lần sau tôi nhất định sẽ khiến ông đổ máu tại chỗ”, Dylan cũng không cam lòng yếu thế, hung tợn đáp trả.

“Tốt lắm, tôi thấy là nếu hai vị muốn giải quyết ân oán thì cứ đợi đến khi chúng ta tiến vào thần miếu lấy được chỗ tốt mà chúng ta muốn, rồi dù hai người có đánh đến đầu rơi máu chảy tôi cũng không quan tâm”.

“Bây giờ tạm thời dẹp ân oán sang một bên, nên nghĩ lại làm thế nào để đi vào mới đúng”.

Hiện nay, thế lực của Tulle đang đứng đầu nên đương nhiên lời nói rất có trọng lượng, hai người họ cũng dần lấy lại bình tĩnh.

“Vừa nãy người của bọn họ đã đi vào rồi?”, người của Dylan ở phía sau đột nhiên nói nhỏ mấy câu bên tai ông ta, sao đó sắc mặt Dylan rất khó coi nhìn về phía đám người Đới Lạc bên này.

Người của Tulle nghe được lời nói của Dylan cũng biến sắc, phải biết rằng việc tiến vào thần miếu vô cùng khó khăn. Lần đầu tiên bọn họ tiến vào bí cảnh cũng bị vây ở nơi này.

Nhưng mà, làm thế nào họ cũng không ngờ tới bên Hoa Hạ lại có người có thể tiến vào trước được.

Sắc mặt của đám Đới Lạc cũng thay đổi, bọn họ không lường trước được rằng đối phương cũng biết chuyện này, điều này khiến ánh mắt ông ta nhìn về đám người phía sau mình có chút u ám.

Ông ta biết chỉ sợ trong đám người của ông ta có gián điệp của đối phương rồi, mà tên gián điệp đó đã truyền được một vài tin tức của bọn họ cho đối thủ.

“Ông Đới Lạc, không phải ông nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”, ánh mắt Tulle lạnh như băng nhìn Đới Lạc, tuy rằng hắn ta vẫn cho rằng hiện tại không nên chém giết nhưng mà nếu bị đối phương nhanh chân đến trước thì việc này quá sức khôi hài. Đây là chuyện bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận được.

“Được thôi, nếu mọi người đã nói đến mức này rồi thì tôi cũng không che giấu nữa. Đúng thế, quả thật là có một người của chúng tôi đã đi vào, nhưng mà cậu ta chỉ có thực lực cấp Tiên Thiên mà thôi, hơn nữa là do đánh bậy đánh bạ mà vào được. Đến phiên chúng tôi muốn đi vào cũng chẳng có cách nào”.

“Đương nhiên, các người có thể không tin những gì tôi nói. Nhưng mà tôi tin các người có biện pháp để biết tôi nói thật hay không!”

“Vậy nên tôi sẽ đợi ở đây, nếu các người và tôi có thể thống nhất mục đích chung thì tốt, chúng ta tiếp tục nghiên cứu xem nên đi vào như thế nào”.

“Nhưng nếu các người vẫn khăng khăng là lỗi của chúng tôi, vậy tốt thôi, cùng lắm thì chiến một trận. Thực sự cho rằng chúng tôi sợ sao?”

Đới Lạc hừ lạnh một tiếng, chẳng có chút dáng vẻ sợ sệt nào, ngược lại rất thẳng thắn nói rõ, sau khi nói xong còn bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu nữa.

Thấy Đới Lạc gần như nói trắng mọi thứ, bọn Tulle không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Dylan. Dù sao cũng do ông ta khơi mào chuyện này trước.

Dylan im lặng một lát, lại thêm người vừa nãy cáo trạng với ông ta nói thêm vài lời, sắc mặt ông ta mới dịu đi đôi chút.

“Nếu đã là trường hợp đặc biệt thì quên đi. Mọi người cũng đừng giấu giấu diếm diếm nữa, ai có tình báo gì thì nhanh chóng lấy ra chia sẻ chút đi, nhanh tiến vào trong. Chứ nếu ngay cả cửa cũng không vào được thì còn thảo luận cái gì nữa?"

Tulle nhìn thấy Dylan có biểu cảm đã có được đáp án mong muốn liền thẳng thắn nói với bọn họ.

Trần Thanh núp ở trong tối nghe những người này toàn nói những lời vô nghĩa, thật sự muốn đi ra giải quyết quách cho xong. Nhưng mà anh chưa muốn bại lộ bây giờ, dù sao anh cũng chẳng có chút hiểu biết nào về thần miếu này. Hơn nữa còn chưa nhìn thấy chỗ có lợi càng không nên để lộ chính mình.

Nhóm người này đứng ở đó bàn bạc phương án, bàn đến mức Trần Thanh muốn ngủ tới nơi, lăn qua lộn lại mãi mà chẳng có ai nói thật câu nào. Anh biết chỉ có khi nào gặp phải nguy hiểm thật sự thì đám người này mới bằng lòng nói thật, bằng lòng xuất lực.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh xoay người lao về phía xa. Vừa nãy trên đường, anh cảm nhận được một hơi thở truyền đến từ lòng đất khiến tim anh đập mạnh, lúc ấy anh có dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn đảo qua thì phát hiện dưới lòng đất có một con quái thú đang ngủ say.

Trần Thanh nhanh chóng tiến vào chỗ khi nãy anh phát hiện ra con quái thú, chẳng qua Trần Thanh không trêu chọc vào con thú đó mà chỉ dùng chân khí bao quanh một thanh kiếm lớn, trên thanh kiếm đó không có hơi thở của anh.

Sau đó Trần Thanh khống chế cái chuôi kiếm đâm mạnh xuống nền đất, nương theo lực phát ra, anh lập tức thu hồi chân khí của mình, đồng thời nhanh chóng ẩn giấu tất cả hơi thở trên người.

Rốt cuộc lúc chuôi kiếm lao xuống không có đâm bị thương chỗ nào của quái thú, vì dù sao có lớp đất dày như vậy, lực đạo của thanh kiếm lớn đã bị triệt tiêu không ít. Tuy tính toàn thế nhưng lực đâm vào quái thú vẫn mạnh mẽ như thường, chẳng qua là nhờ quái thú da dày thịt béo nên mới không bị thương mà thôi.

Không bị thương nhưng lại đánh thức nó, sau đó nó bắt đầu nổi giận.

Trần Thanh dùng hết khả năng để tránh ra xa nhưng khoảnh khắc quái thú bừng tỉnh vẫn khiến anh cảm nhận được chấn rung từ mặt đất, sau đó, một vật đen sì nháy mắt nhô lên từ mặt đất bằng phẳng. Ngay sau đó, một con cự thú hung tợn từ trong lòng đất chui ra.

Trần Thanh đang ẩn nấp thì nhìn thấy hình dạng của con cự thú, không khỏi hít khí lạnh.

Vốn dĩ anh cho rằng quái thú xuất hiện chỉ là một loại bình thường, trăm triệu lần không nghĩ đến quái thú này còn có thể biến thân, hình thể tăng lên ít nhất hơn hai lần so với lúc trước, tựa như một chiếc xe tải khổng lồ.

Toàn thân dài ngoằng được bao phủ bởi lớp vảy to như cái thau rửa mặt, đầu giống con tê tê chẳng qua có thêm đôi cánh đầy thịt, nhìn rất quái dị.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT