Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tan làm, Tư Hạ vẫn như cũ, dùng thân phận tài xế về cùng Ảnh Quân. Dù có chút không thoải mái khi mọi người bây giờ bắt đầu bàn tán nhiều hơn, cũng suy tính nhiều hơn về việc anh và cô đi cùng nhau. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn tỏ ra vui vẻ vô tư như không hề biết gì, chỉ biết làm tốt việc của mình thôi.

Sau khi tránh được ánh mắt soi mói của mọi người, ở trên xe Tư Hạ thở hắt ra một hơi.

- Cái cảm giác làm người tình trong bóng tối của chủ tịch cũng thật mệt mỏi quá đi!

- Vậy chi bằng trở thành người tình ngoài ánh sáng. – Vương Ảnh Quân bắt lấy câu nói của Tư Hạ vặn lại.

Tư Hạ ngay lập tức chặn đứng suy tính của anh. Cô đem những gì lúc sáng đã nói với Giai Kỳ một lần nữa nói với anh. Cô là rất muốn công bố cho cả thế giới biết, Vương Ảnh Quân đẹp trai tài giỏi, cái không thiếu nhất chính là tiền này lại chính là bạn trai của cô. Nhưng trước mắt vẫn nên nhịn lại đã.

Ảnh Quân hơi nhíu mày, có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời này. Nhưng cuối cùng cân nhắc đến cảm xúc của Tư Hạ, cùng đành thôi.

Nhắc mới nhớ, ngoại trừ anh hai và chị dâu Tư Hạ, những người còn lại trong gia đình cô còn chưa có biết chuyện này. Không phải cô muốn giấu giếm, mà là bởi vì họ có việc bận ở nước ngoài, đến chiều hôm nay mới về đến mà thôi.

- Lát nữa chú định sẽ nói với ông nội và ba mẹ em à? – Tư Hạ chợt hỏi.

- Ừ không lẽ nào đến ông nội và ba mẹ vợ cũng phải che giấu?

Ảnh Quân đáp lại, lời anh chính là có thể nhân nhượng cô chuyện khác, nhưng chuyện này, hẳn là vẫn nên nói với phụ huynh, cũng có lợi cho những hành động sau này của anh.

Tư Hạ nhún vai ý bảo anh muốn sao thì cứ vậy. Cô cũng không hề có ý giấu ông nội và ba mẹ. Mà cần gì cô nói đâu, ai trong nhà chẳng biết cô là cái đứa mặt dày đeo bám người ta. Chỉ là, hôm nay chính thức xác nhận lại rằng cô không hề đơn phương mà là cả hai cùng cam tâm tình nguyện à nha.

Đúng như dự đoán ban đầu của Tư Hạ, Diệp gia nghe tin cô và Ảnh Quân đang chính thức qua lại yêu đương thì không hề quá chấn động bất ngờ mà chính là phản ứng kiểu à thì ra ngày này cuối cùng cũng tới rồi.

Chỉ có điều cô không ngờ tới, ông nội và ba mẹ cô vậy mà lại cứ một tiếng Tiểu Quân, hai tiếng Tiểu Quân, cứ xoắn xít chỗ anh mà nói luyên thuyên hết chuyện này chuyện khác. Mà cũng không phải loại chuyện tốt đẹp gì, chính là mấy chuyện lúc còn nhỏ cô chỉ muốn chôn vùi đi thôi, lại còn thêm cả mấy câu kiểu ở bên cạnh cô cũng có hơi vất vả cho anh hay thật tốt khi cuối cùng cô cũng được anh nhìn trúng.

Tư Hạ choáng váng đầu óc, tự hỏi đây chính là Diệp gia, là gia đình thân yêu của cô ư? Có gia đình nào, có ông nội nào, có ba mẹ nào mà không chút lưu tình dìm con gái mình xuống như vậy trước mặt bạn trai không? Còn có ông anh hai đang khoái chí ngồi cười khúc khích cạnh bên không? Cô đột nhiên nghĩ mình có thể đi bụi ngay bây giờ luôn được không?

Cả buổi cơm tối đó, Tư Hạ ngồi hậm hực, cái miệng nhỏ ăn không ngừng để đè nén sự bất bình của mình. Rõ ràng thường ngày cô là bảo bối của Diệp gia, vì cớ gì mà khi có Ảnh Quân xuất hiện, cô liền bị ghẻ lạnh, không ai thèm quan tâm.

Ảnh Quân trò chuyện với người lớn, cũng không quên gắp thức ăn cho Tư Hạ, còn không ngừng quan sát biểu hiện của cô. Thấy vẻ mặt tức giận không nói nên lời khi bị cho ra rìa liên tục nhai cắn đồ ăn, anh không nhịn được cười nhắc nhở.

- Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn!

Tư Hạ đáp lại anh bằng cái liếc xéo rõ dài.

Mãi đến khi ông nội Diệp lên tiếng, cô mới thật sự bị nghẹn chết.

- Hai đứa dù mới chính thức quen nhưng cũng coi như có tình cảm bao lâu nay rồi. Coi như bỏ qua giai đoạn, lập tức kết hôn luôn đi!

- Khụ… khụ… - Tư Hạ ho khan.

Ảnh Quân thấy vậy liền vuốt vuốt lưng cho cô, còn đưa cho cô ly nước.

Tư Hạ uống một ngụm nước, điều chỉnh lại hô hấp, nhăn mặt với ông nội.

- Ông à, con đi du học bao lâu nay chỉ mới về nhà được có mấy tháng. Bây giờ ông định đuổi con đi nữa à?

Ba mẹ Diệp ngồi một bên nghe ông nội Diệp nói cũng giật mình. Dù cả nhà ai cũng ưng bụng chàng rể này, nhưng mà vậy có vội quá không cơ chứ?

- Ba à, vậy cũng gấp quá rồi. Cứ để bọn nhỏ thuận theo tự nhiên đi đã!

- Mặc dù con cũng nóng lòng muốn gả nó đi cho rồi, nhưng mà nó còn chưa lớn nổi nữa đấy ông! – Tử Sâm nãy giờ ngồi cười cũng phải lên tiếng.

Ông nội không thèm nói chuyện với ba mẹ Diệp và Tử Sâm, quay sang nhìn Ảnh Quân mong chờ câu trả lời.

Ảnh Quân đương nhiên muốn nhanh chóng cưới Tư Hạ về nhà biết chừng nào. Nhưng cũng biết, thời gian hai người yêu đương quả thật còn quá ngắn, Tư Hạ cũng mới hai mươi thôi, anh làm sao mà gấp được. Anh vẫn là nghĩ nên chờ thêm thời gian, nhất là chờ đến khi cô thật sự nguyện ý đã.

Ảnh Quân nghĩ kỳ rồi trả lời ông nội Diệp, cũng không quên nắm chặt bàn tay của Tư Hạ chứng minh tình cảm của mình.

- Con cũng thật lòng muốn đem Hạ Hạ về nhà mình sớm. Trong lòng con, từ lúc xác định tình cảm với cô ấy, thì chắc chắn rằng cả đời này con chỉ có một người phụ nữ, chính là Diệp Tư Hạ! Nhưng mà con cũng biết cô ấy vẫn chưa sẵn sàng, con nghĩ vẫn nên chờ cô ấy thêm thời gian nữa ạ!

Ông nội Diệp nghe Ảnh Quân nói vậy, cũng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói thêm nữa. Thôi thì vẫn nên để tự nhiên đi vậy.

Ba mẹ Diệp coi như cũng hài lòng với câu trả lời của Ảnh Quân. Họ cũng chưa gấp đến độ con gái bảo bối mới về nhà chưa bao lâu đã vội tống khứ nó theo chồng.

Tư Hạ nhìn Ảnh Quân, lại cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ bàn tay anh, khẽ cười một cái, cảm thấy thật ngọt ngào. Những tưởng một người khô cứng như anh sẽ không biết nói mấy lời này. Ai mà ngờ trước mặt gia đình cô, anh lại đường mật khẳng định tình yêu với cô như vậy.

Cô không phải không muốn kết hôn với anh. Đây còn là giấc mơ từ năm mười hai tuổi của cô ấy chứ. Chỉ là mới xác định mối quan hệ, mà đã nói đến kết hôn thì còn sớm quá. Hơn cả, cô cũng muốn đợi thêm một thời gian nữa để tình cảm cả hai thêm phần gắn bó và sâu đậm hơn.

Sau khi thưa chuyện và ăn tối xong xuôi, Ảnh Quân còn nán lại thêm một lúc nữa mới xin phép ra về. Mặc dù không đành lòng, nhưng mà anh đã lỡ đóng vai con rể tương lai hoàn hảo trước mặt ba mẹ vợ rồi thì đành phải cố nhẫn nhịn chờ đến lúc đường hoàng cùng cô đi đăng ký kết hôn.

Nhưng mà từ giờ cho đến lúc đó, anh cũng phải tìm cơ hội chiếm tiện nghi một ít mới được. Người con gái mình thương, lại còn đặc biệt xinh đẹp như vậy, bảo anh giữ vững lòng ư? Đùa gì vậy? Anh đây là đàn ông chính hiệu đó!

Người nào đó thì ra sức suy nghĩ mưu mô tính toán, chỉ có Tư Hạ ngây thơ vô tội của chúng ta là vẫn còn chìm đắm trong mấy lời ngôn tình của nam chính Vương Ảnh Quân.

***

Tại Diệp gia, ngay trong buổi tối hôm đó, ông nội Diệp đã không nén nổi niềm vui mà liên lạc ngay cho ông nội Vương. Cả hai ông nội hớn hở vui vẻ đàm đạo với nhau đến quên trời quên đất, còn hẹn hôm nào phải chính thức gặp nhau.

Về phần ba mẹ Vương, không cần đến đích thân Ảnh Quân thông báo, cô em gái thân thương đáng mến rất ít nhiều chuyện của anh đã nói không sót một thông tin nào rồi. Ba mẹ Vương vui đến nỗi, bảo sẽ bỏ việc đi du lịch đó đây, lập tức về nước sống. Gì chứ để Tư Hạ trở thành con dâu của nhà họ Vương là mong ước bao lâu nay của họ rồi.

Cũng trong buổi tối đó, lập tức gọi cho ba mẹ Diệp chia sẻ niềm vui. Nào là bảo đây đúng là chuyện vui, hai nhà Vương Diệp thân càng thêm thân. Nào là không tiếc lời khen ngợi Tư Hạ xinh xắn, đáng yêu, quen được cô là điều đúng đắn nhất của Vương Ảnh Quân, rồi còn không tiếc lời dìm chính con trai mình, để nâng Tư Hạ lên tuốt mây xanh.

Tư Hạ ngồi một bên nghe mà cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, lại cũng không nhịn nổi cười lúc ba mẹ Vương nói xấu con trai mình. Cô len lén ghi âm lại mấy lời hai người họ nói rồi gửi qua cho Ảnh Quân, kèm theo biểu cảm cười ha hả đắc ý. Cô chính là muốn cho anh biết, địa vị sau này của anh trong nhà e là sẽ thật thảm. Ai ngờ anh chỉ nhắn lại đúng một câu làm cô tức muốn nổi gân trán, hận không thể bóp chết anh tại chỗ.

Vương Ảnh Quân: Mấy lời dỗ ngọt đó chỉ có tác dụng với trẻ con như em, người lớn như anh không dễ bị lừa gạt.

Ý anh là mọi người chỉ là đang khen xã giao cho cô vui thôi chứ gì. Tức giận, Tư Hạ nhắn lại một tin nhắn mang tính công kích, khiến cho Ảnh Quân ngay lập tức đen mặt.

Hạ Hạ: Đúng vậy, thưa CHÚ! Trẻ con sao có thể luôn nghi hoặc nhân sinh như mấy người có tuổi được!

Sau khi nhắn xong, Tư Hạ lập tức đổi tên Vương Ảnh Quân thành: “Chú già đáng ghét” cho bỏ tức.

Người nào đó sau khi đọc tin nhắn thì sắc mặt khó coi vô cùng. Sao anh có cảm giác mình tự lấy đá đè chân vậy chứ? Vấn đề tuổi tác luôn nhạy cảm với anh, đặc biệt là từ sau khi quen với cô. Vậy mà cô năm lần bảy lượt cứ thích lấy việc anh hơn cô nhiều tuổi ra mà khiến anh tức chết. Được lắm, để xem sau này anh trị cô thế nào!

Danh sách truyện HOT