Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tư Hạ mấy ngày này đang như chạy nước rút để chuẩn bị tốt dự án nhà ở. Cô đặt cược hết tất cả vảo lần này, quyết tâm phải cho mọi người thấy thực lực của cô, cũng là để cô đường hoàng sánh bước bên anh.

Mọi thứ gần như đã hoàn thiện, cô liền đem kế hoạch sơ bộ đến cho Ảnh Quân phê duyệt. Cô khá tự tin với kế hoạch này, chỉ cần anh đồng ý phê duyệt, sau đó được hội đồng quản trị thông qua hết, coi như sẽ chính thức gửi hồ sơ qua bên phía dự án để tiến hành đấu thầu.

Lúc này Ảnh Quân đang tiếp Lam Nhi bên phía Lam thị. Khỏi nói cũng biết Lam tổng lại để con gái mình đến đây là có chủ ý gì, đương nhiên là để con gái ông ta tiếp cận với Ảnh Quân.

Tư Hạ đương nhiên biết lịch làm việc của Ảnh Quân, nhưng vì biết người đến là Lam Nhi nên càng không yên tâm trong lòng. Ai biết được Lam tiểu thư kia lại bày trò gì để mồi chài anh cơ chứ. Cho nên, không cần biết hai người đang bàn việc gì, hay có bao nhiêu Lam Nhi nào đó đang ở đây, cô vẫn quyết định đến phòng anh.

Mặc dù cửa phòng không đóng, nhưng Tư Hạ vẫn lịch sự gõ cửa vài tiếng trước khi vào. Đến khi Ảnh Quân bảo vào đi, cô mới nhẹ nhàng bước vào.

Ảnh Quân thấy vẻ mặt như đến bắt gian của Tư Hạ thì khẽ nhếch môi. Cô nàng này là cố tình đến đây lúc này để thăm dò đây mà.

Lam Nhi thì khó chịu vô cùng khi nhìn thấy Tư Hạ. Lần trước ở quán ăn, cô ta đã chướng mắt Tư Hạ, lần này cô ta đang muốn có không gian riêng tư với Ảnh Quân để có thể câu dẫn anh, lại bị Tư Hạ phá đám.

Nhưng cô ta cho rằng dù sao đi nữa, Tư Hạ cũng chỉ là một cô thư ký nhỏ nhoi, làm sao có thể sánh được với thân phận thiên kim của cô ta. Hơn nữa, Ảnh Quân vẫn chưa hề lên tiếng nói gì về mối quan hệ này, có nghĩa là hai người họ không có gì hết, hoặc là có chăng Tư Hạ chỉ là người tình vui chơi qua đường của Ảnh Quân mà thôi, càng không đáng để tâm.

Nghĩ vậy, cô ta liền giở giọng sai bảo Tư Hạ.

- Thư ký Diệp sao, cô đến đúng lúc lắm. Mang giúp tôi cốc nước cam!

Tư Hạ trong lòng đang sôi sục vì ánh mắt tình ý không che giấu mà Lam Nhi dành cho Ảnh Quân, lại còn nghe giọng điệu sai bảo như chủ cả của cô ta, càng thêm tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, còn lịch sự cười với cô ta một cái.

Cô định bụng sẽ thật sự pha cho cô ta ly nước cam. Ai ngờ, vừa xoay người đi đã bị bàn tay mạnh mẽ kéo lại.

- Ngồi xuống đây. - Ảnh Quân ra lệnh, còn nhìn Tư Hạ với vẻ mặt cô nhất định phải nghe lời, khiến Tư Hạ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Lam Nhi thấy Ảnh Quân có ý ngăn cản, không muốn cho Tư Hạ đi pha nước cho mình thì không vui lên tiếng.

- Là một thư ký thôi mà, chẳng lẽ em bảo cô ta đi làm một ly nước cũng không được?

- Cô ấy là thư ký của tôi, không phải của cô! - Ảnh Quân không kiên nhẫn đáp lại.

Tư Hạ thấy Ảnh Quân ra mặt bảo vệ mình thì trong lòng như có dòng nước ấm, nhưng vẫn đè nén tâm tư trước mặt Lam Nhi.

Lam Nhi nghe mấy lời này lập tức biến sắc, ấp úng nửa ngày cũng không biết phản bác thế nào nữa. Cô ta càng chắc mẩm giữa Ảnh Quân và Tư Hạ là có gì đó mờ ám. Chắc chắn là do Tư Hạ quyến rũ Ảnh Quân rồi. Nhưng cô ta lại cho rằng dù thế nào đi nữa, xét về mọi mặt, cô ta vẫn hơn hẳn Tư Hạ, không thể nào không làm Ảnh Quân chú ý đến.

Nghĩ vậy, cô ta cũng coi như biết điều không gây chuyện nữa, mà lấy lại dáng vẻ bình thường, lảng sang chuyện hợp đồng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

Cô ta còn cố ý chạm vào tay Ảnh Quân khi đưa tài liệu cho anh xem. Ảnh Quân nhíu mày, lập tức hất tay cô ta ra, còn không nể nang lấy khăn giấy lau tay trước mặt cô ta.

Lam Nhi giật giật khóe miệng, thái độ của anh là sao chứ? Như vậy chẳng khác nào bảo rằng anh rất ghê tởm cô ta, coi cô ta như sinh vật gây bệnh truyền nhiễm cho nên phải vội vàng lau sạch tay sao?

Tư Hạ nhìn thái độ sượng trân của Lam Nhi, lại thêm vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn cố kiềm chế của cô ta mà không nhịn nổi cười. Nhưng mà cười trước mặt người khác như thế quả thật bất lịch sự, cho nên cô cố gắng điềm tĩnh như không, còn cố ý nhìn xung quanh như không biết gì.

Lam Nhi cảm thấy mất mặt vô cùng, nhất là còn có Tư Hạ ở đây. Nhưng cô ta vẫn nén cơn tức giận, giả vờ bình tĩnh để nói tiếp chuyện hợp tác. Cô ta không muốn vì sự nóng nảy nhất thời mà làm ảnh hưởng đến công ty nhà mình, nếu không ba cô ta nhất định không để yên cho cô ta.

Đến khi kết thúc công việc, cô ta nhanh chóng đứng lên ra về. Nhưng lại bị Ảnh Quân đả kích thêm khiến cô ta suýt thì không màng đến dáng vẻ tiểu thư gia giáo của mình mà chỉ muốn chỉ thẳng mặt anh chửi cho một trận.

- Lần sau có chuyện gì Lam tiểu thư cứ trực tiếp bàn bạc với trợ lý Vu. Cậu ta sẽ thay tôi xử lý mọi việc, không cần thiết phải trực tiếp gặp tôi làm gì. - Ảnh Quân nhàn nhạt nói.

Lam Nhi đầu muốn bốc khói, chỉ đáp một tiếng được rồi xoay người rời đi lập tức. Cô ta không muốn tiếp tục ở lại chịu nhục nhã. Anh ngay cả nói chuyện với cô ta cũng không muốn, còn bảo cô cứ làm việc với trợ lý?

Nhưng thái độ ngày hôm nay của Ảnh Quân coi như đã rõ ràng, Lam Nhi biết mình cũng không dày mặt đến độ chạy theo anh làm gì nữa. Dù gì cô ta cũng không phải đồ bỏ đi, ngoài kia vẫn còn bao nhiêu người sẵn sàng làm trâu ngựa cho cô ta kìa!

Sau khi Lam Nhi rời khỏi, Tư Hạ cũng liền đổi thái độ với Ảnh Quân. Cô bực tức dí bản kế hoạch của mình vào người anh, rồi đứng dậy rời đi.

- Chủ tịch cứ xem, có việc gì thì gọi tôi!

- Ai cho phép em đi? - Ảnh Quân vừa nói vừa kéo Tư Hạ lại, khiến cô theo đà ngã ngồi lên đùi anh.

Tư Hạ bối rối muốn đứng lên nhưng bàn tay mạnh mẽ của anh kiềm cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.

- Vừa rồi em xưng hô là gì? Không phải anh nói chỉ có chúng ta thì không được gọi như vậy sao? - Ảnh Quân không hài lòng véo một cái vào eo Tư Hạ.

Tư Hạ bị anh véo vừa đau vừa nhột, nhưng ở cái tư thế nhạy cảm này cô không dám cựa quậy. Cả thân thể cứ cứng đơ, gương mặt thì đỏ ửng lên, cúi đầu che giấu ánh mắt của mình không lên tiếng.

Bất ngờ, Ảnh Quân nâng mặt cô lên, định vị đúng vị trí môi cô mà hôn xuống, bá đạo chiếm giữ môi lưỡi của cô.

Tư Hạ bị hôn không lường trước, hai tay đập đập vào ngực anh nhưng không thể làm gì được. Cô là sợ có ai đó phát hiện ra thì toi luôn. Nhưng người nào đó vẫn nhất định dây dưa không chịu buông tha cho cô.

Một lúc sau, anh mới thỏa mãn buông cô ra, lưu manh nói.

- Này là phạt em vì không nghe lời!

Tư Hạ trừng mắt nhìn Ảnh Quân, vô cùng phẫn uất vì bị bắt nạt. Hừ cô còn đang giận anh lúc nào cũng thu hút ong bướm, anh chẳng những không dỗ dành cô, ngược lại còn ức hiếp cô thế này.

Thấy cái miệng nhỏ chu lên biểu tình của Tư Hạ, Ảnh Quân không nhịn được cười véo má cô một cái làm cô không nhịn được đau kêu lên.

- Chú làm cái gì vậy chứ?

- Em có nghe mùi gì chua như giấm trong phòng không? - Ảnh Quân trêu chọc Tư Hạ vì biết cô đang hờn giận việc Lam Nhi.

Tư Hạ đương nhiên nghe hiểu ý của Ảnh Quân rồi. Anh là đang muốn ám chỉ cô ghen tương hờn dỗi anh chứ gì. Hừ cô mới không thèm ghen!

- Em chỉ nghe mùi mật hoa nồng nặc thôi, bởi vậy cho nên vừa nãy mới có ong bướm tràn vào. – Tư Hạ phản pháo lại.

Ảnh Quân lắc đầu bất lực trước sự trẻ con của Tư Hạ. Cô như vậy thật oan ức cho anh quá. Rõ ràng vừa nãy anh vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, thậm chí còn nói ra mấy lời làm tổn thương con gái người ta rồi. Như vậy còn không phải sợ cô không vui hay sao?

- Được rồi, đừng giận nữa, em cũng thấy lúc nãy anh không hề để cô ta vào mắt mà. Nếu em muốn có thể dùng thân phận Vương thiếu phu nhân giáo huấn mấy cô gái đó. - Ảnh Quân vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Tư Hạ.

Nhìn thấy hành động dịu dàng của Ảnh Quân, Tư Hạ đột nhiên nghĩ đến lúc trước tuyên bố sẽ khiến anh quỳ rạp dưới chân cô. Bây giờ nói tới quỳ rạp thì hơi quá, nhưng cũng coi như cô đã thu phục được tảng băng ngàn năm này rồi đúng không? Bây giờ anh còn xuống nước dỗ ngọt cô nữa cơ!

Nhưng mà phải nói Vương thiếu phu nhân gì đó đâu phải cô không muốn, chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Cô làm sao mà ra mặt hờn ghen hay là xác nhận chủ quyền gì đó được cơ chứ. Nhưng mà nói thật lúc nãy cô thật rất muốn tuyên bố cho Lam Nhi kia biết Vương Ảnh Quân chính là người đàn ông của cô.

- Bây giờ vẫn chưa nói đến thân phận đó được mà… Nhưng mà chú đó, sao chú có thể khiến cho các cô gái vừa nhìn đã thích như vậy? Hay là sau này em làm cho chú tấm bảng “đã có người yêu” để treo trước ngực nhé? – Tư Hạ thấy ai kia dỗ dành mình thì coi như cũng xuống nước, còn bày trò trêu chọc.

Ảnh Quân thấy Tư Hạ đã bình thường lại thì cũng thở phào, công nhận là cô rất hay ghen. Mà khổ nỗi trời sinh anh đẹp trai giỏi giang như vậy, anh biết làm sao bây giờ!

- Như vậy cũng không thể bằng trực tiếp đưa người đến trước mặt bọn họ. – Anh đáp lời cô.

Anh quyết định sau khi dự án nhà ở phía Nam xong xuôi, dù cô có muốn hay không, anh vẫn sẽ công khai mối quan hệ này. Anh muốn cùng cô đường đường chính chính sánh đôi nhau trước mặt mọi người. Cô hoàn toàn xứng đáng để được anh yêu, không việc gì cứ phải che giấu.

Danh sách truyện HOT