Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ảnh Quân thì không quan tâm lắm, anh chỉ cần biết tăng ca nghĩa là cô sẽ ở bên cạnh anh lâu thêm chút. Đương nhiên là, anh bắt cô ở cùng phòng với mình rồi, nếu không việc tăng ca cũng có ý nghĩa gì nữa.

Nhưng mà công việc thì còn gì nữa đâu, Tư Hạ sớm đã làm xong hết rồi. Cô liền giục anh đưa mình về nhà.

- Chú\, công việc đã xong hết rồi\, chú mau đưa em về đi!

- Gấp cái gì\, em ở lại cùng anh chút nữa không được sao? - Ảnh Quân tỏ ra không vui.

- Mấy hôm nay chú lạ thế? Bình thường còn sợ em mệt\, bảo nghỉ ngơi sớm cơ đấy!

Ảnh Quân có vẻ chột dạ nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Tư Hạ ngẫm nghĩ một chút rồi như hiểu ra gì đó. Chả trách mấy hôm nay anh có vẻ không vui, mặt mày cứ hay hằm hằm, còn không phải do cô không quan tâm đến anh sao?

Cô mỉm cười tinh quái, đi đến bên cạnh anh, tựa người vào bàn làm việc của anh, hai tay nâng mặt anh lên bắt nhìn thẳng vào mắt mình.

- Chú… chú thế này là muốn ở bên em lâu thêm chút đúng không? À… có phải… chú đang ghen với tiểu Văn Văn vì em dành nhiều thời gian cho thằng nhóc hơn?

Anh giật mình, chết thật, anh biểu hiện rõ ràng đến vậy sao? Nhưng mà bạn gái của anh không để ý đến anh mà để ý đến người con trai khác, dù cho nó chưa được một tuổi đi nữa, anh ghen đó thì sao?

Anh thản nhiên đáp, không chút hổ thẹn.

- Ồ em cuối cùng cũng nhìn ra rồi!

Tư Hạ ném cho Ảnh Quân cái nhìn khinh thường, có lý nào anh lại đi ghen với một đứa nhóc?

- Chú có thể có lý hơn chút được không? Ghen với cả một đứa bé mấy tháng\, nó còn là cháu trai em đấy!

- Thì sao? Ai bảo em vô tâm ném anh sang một bên? Anh là bạn trai em đấy! – Anh vẫn cứng miệng phản pháo.

- Cho nên chú lấy cái cớ tăng ca này?

Anh gật đầu thừa nhận không chút do dự. Đúng vậy đấy, anh chỉ muốn kiếm cớ bắt cô ở gần mình lâu hơn thôi. Đàn ông mà, dám làm thì dám chịu, anh không muốn vòng vo giải thích.

- …

Tư Hạ đột nhiên không biết nói cái gì nữa. Anh lại có thể ấu trĩ đến như vậy, lại còn vì cái cớ này mà bắt toàn bộ nhân viên phải tăng ca theo. Nếu bọn họ mà biết tất cả là do cô, e là cô sẽ bị chửi mắng không thương tiếc mất!

Cô thở dài, sao đột nhiên một Vương tổng chính chắn lại trở thành một đứa nhóc to xác thế này?

Thấy cô cứ im lặng không lên tiếng, anh chau mày. Không phải cô nên dỗ dành anh sao? Đã biết lý do làm anh không vui là do cô, mà vẫn coi như không có gì, vẫn lơ anh như vậy?

- Em không thấy có lỗi với anh à? – Anh không chịu nổi nữa lên tiếng.

- Em có lỗi gì chứ?

- Bỏ rơi anh\, không để anh vào mắt\, để một thằng nhóc cướp mất vị trí của anh trong lòng em. – Anh hậm hực nói.

Tư Hạ nhìn cái dáng vẻ khó ở của anh, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà bật cười. Ôi trời, sao anh lại trở nên như vậy? Nhưng mà… cũng đáng yêu phết nhỉ? Ngẫm lại đúng là cô cũng có chút vô tâm với anh, dạo này tâm tư cô dành hết cho nhóc con nhà cô rồi. Thôi vậy, phải dỗ ngọt anh một chút. Cũng phải bảo anh dẹp ngay chuyện tăng ca không cần thiết này, tránh làm khổ mọi người.

Cô choàng tay qua cổ anh, chủ động hôn chụt một cái lên môi anh, rồi lại nhỏ giọng thủ thỉ.

- Thôi nào\, đúng là em có hơi không quan tâm đến chú. Em biết sai rồi\, sẽ không như vậy nữa. Đừng giận em nữa!

Thấy cô xuống nước dỗ dành mình, anh cũng mềm lòng đi. Dù sao đi nữa, cũng chỉ là anh có hơi buồn bực, chứ cũng không hờn giận gì cô.

- Được rồi\, anh cũng không nhỏ nhen đến thế! Nhưng mà anh chưa thấy em thành ý lắm!

- Thế… chú còn muốn thế…

Cô còn chưa nói dứt câu, đã bị anh dùng nụ hôn chặn lại. Anh ghì chặt đầu cô, mạnh mẽ tiến công vào bên trong miệng cô, môi lưỡi dây dưa không dứt. Anh tham lam mút mát đôi môi cô, tựa hồ đòi lại hết cả vốn lẫn lời từ cô.

Cô vốn không phòng bị trước, đột nhiên bị anh hôn, cứ ú ớ không nói hết được lời. Nhưng nhanh chóng, lại bị anh dẫn dắt đến quên trời đất, vòng tay cô bất giác siết chặt anh hơn.

Dây dưa mãi một lúc lâu, cả hai mới tách nhau ra. Đôi môi cô đã bị anh mút đến hơi sưng. Anh thì mỉm cười đầy thỏa mãn, còn cô thì bị anh ức hiếp đến mặt mũi ửng đỏ cả lên.

- Như thế này mới coi là xin lỗi chân thành! – Anh lưu manh nói.

- Chú… chú đúng là… được rồi\, nếu chú hết giận rồi\, vậy chúng ta mau về thôi… còn có… sau này đừng bắt mọi người tăng ca thế nữa\, em sẽ không làm lơ chú nữa đâu! – Cô xấu hổ nói\, cũng cố thuyết phục anh ngừng việc tăng ca này.

Ảnh Quân đòi được lợi lộc từ Tư Hạ, coi như đã hài lòng, cũng gật gù đồng ý với cô sẽ không có việc tăng ca gì nữa. Nhưng nếu cô lại để anh một mình không quan tâm, anh nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy.

Anh chính là người có lòng tự tôn cao, không chấp nhận mình bị một đứa nhóc qua mặt như vậy, dù là cháu trai của cô cũng không được. Miễn là giới tính nam, thì đều không được tất, anh nhất định phải giữ vững địa vị số một trong lòng cô.

Anh lại nghĩ đến việc sau này, khi có con, có phải anh cũng sẽ bị cô cho ra rìa thế không? Không được, nếu là con gái thì còn miễn cưỡng chấp nhận, còn con trai, anh sẽ không nhường vợ cho nó đâu. Tốt nhất là cô sinh con gái đi, con gái xinh xắn đáng yêu như cô, đừng là con trai nghịch phá như quỷ. Quan trọng là, anh không thể giương mắt nhìn một thằng con trai chiếm hết tiện nghi của vợ mình.

Bé con vẫn còn ở dưới ngón chân út của Tư Hạ cảm thấy thương tâm quá đỗi! Làm gì có người ba siêu cấp chiếm hữu như vậy?

Qua chuyện này, cô mới thấy thêm một mặt của anh. Cô tự hỏi, người đàn ông trước mặt mình hôm nay và người mà cô sống chết theo đuổi trước kia có phải là cùng một người không, sao lại có cảm giác khác nhau đến thế?

***

Mới đó mà thằng nhóc Tử Văn đã được mấy tháng tuổi. Bây giờ nhóc đã bụ bẫm và khảu khỉnh hơn nhiều, cái miệng nhỏ cũng suốt ngày ư ư a a, đặc biệt thích hóng chuyện với mấy cô, mấy chị xinh đẹp.

Tư Hạ dĩ nhiên không dám đặt hết tâm tư cho mỗi mình nhóc con nữa, mà phải để tâm đến cậu bé to xác của cô nữa. Cũng nhờ vậy, mà anh mới không kiếm cớ này nọ để bắt cô ở cùng anh thêm.

Cũng phải, anh bây giờ chính là cắm rễ ở nhà cô mất rồi! Lý do chính là, anh rất thích thằng nhóc Tử Văn, muốn ở lại cùng cô chơi với nó, cho đến khuya muộn mới chịu về. Có khi còn kiếm cớ mưa gió để qua đêm luôn ở nhà cô. Cả nhà Diệp cứ nghĩ là do anh thích nhóc con thật nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, còn nhiệt tình mời gọi anh ở lại. Ở Diệp gia, anh có hẳn một căn phòng riêng. Anh thậm chí còn đem cả quần áo của mình sang để phòng trường hợp qua đêm thì sáng có quần áo mới để thay.

Chỉ có mình cô biết tâm tư thật sự của anh. Anh mà thích nhóc con á? Chẳng phải trước kia còn xem nó như tình địch mà ghen tuông sao? Lại nhìn anh còn coi nhà cô như nhà mình, cô chỉ biết lắc đầu, anh quả thật quá dày mặt rồi!

Hôm nay cũng vậy, đã hơn chín giờ tối rồi mà anh còn ở lỳ nhà cô, chưa chịu về. Cô liền bảo anh mau về nghỉ ngơi đi thôi. Ai ngờ ông trời cũng như giúp anh, đột nhiên đổ mưa to. Kết quả, ba mẹ Diệp bảo rằng mưa lớn chạy xe nguy hiểm, bảo anh cứ ở lại Diệp gia. Vậy là, anh lại được như ý, nhướng nhướng mắt về phía cô, ra vẻ đắc ý.

Cô cũng không còn gì để nói nữa, anh giỏi, coi như anh giỏi!

Ném cho anh cái nhìn ghét bỏ, cô đi về phòng mình nghỉ ngơi.

Mơ màng ngủ, cô đột nhiên cảm nhận giường mình bị lún xuống, cả người cũng như có ai đó ôm lấy.

Cô sợ đến nỗi tỉnh ngủ, liền mở mắt ra xem là chuyện gì. Cô thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn mình, lại thêm một hơi ấm quen thuộc quấn lấy mình. Cô thở hắt ra, thì ra là anh. Nhưng mà đây không phải vấn đề, vấn đề là sao anh lại ở trong phòng cô giờ này, còn nằm trên giường cô, còn ôm cô?

Cô định ngồi bật dậy nhưng cánh tay anh giữ chặt cô không thể nhúc nhích, hơi thở anh lại phả vào bên cổ cô làm cô nhột nhạt, cả người bỗng chốc nóng lên.

Cô run run hỏi:

- Chú… sao… sao chú lại ở trên giường em? Mau… mau buông em ra…

Trái với vẻ khẩn trương của cô, anh vẫn bình chân như vại, giọng có chút lười biếng.

- Còn làm gì nữa\, đương nhiên là ngủ với em rồi.

- Cái… cái gì mà ngủ với em chứ! Chú đừng… đừng quấy nữa\, mau về phòng… đây là nhà em đấy! Ba mẹ… ông nội… lỡ… lỡ bị phát hiện thì sao? – Tư Hạ có chút hoảng sợ khi nghĩ đến người nhà cô.

- Em lo cái gì\, sáng mai anh sẽ rời khỏi phòng em sớm! Bây giờ em cứ yên tâm mà ngủ đi!

Ngủ cái gì chứ? Trong tình huống này cô có thể ngủ được sao?

- Chú… như vậy không tốt lắm… hay là chú… chú về phòng mình đi! – Cô vẫn thấy tình huống hiện tại không ổn lắm\, cố thuyết phục anh về phòng ngủ.

Nào ngờ anh vẫn thản nhiên như không, cũng không có ý định rời đi, mà ngược lại còn quấn chặt lấy cô hơn. Anh dùng tay gối đầu cho cô, còn ôm cô sát vào lòng mình, hôn lên tóc cô một cái.

Giọng anh trầm thấp kèm theo chút dụ hoặc.

- Để anh ôm em ngủ đi. Ở cùng một nhà với em mà lại không thể làm gì thật sự rất khó chịu… yên tâm anh đã hứa sẽ giữ lời… chỉ ôm em ngủ thôi…

Danh sách truyện HOT