Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cả đêm đúng là anh chỉ ôm cô mà ngủ. Cô ban đầu còn căng thẳng cựa quậy lung tung, ai dè sau đó lại chui rúc trong lồng ngực rắn chắc của anh mà ngủ một giấc thật ngon tới sáng. Còn tưởng tượng anh là gối ôm mà siết chặt.

Có điều không hề như anh nói sẽ thức sớm rời khỏi phòng cô trước. Anh cũng ngủ một mạch tới bảy giờ. Cô thức dậy nhìn thấy mình và anh đang quấn chặt nhau thì hốt hoảng, suýt thì hét ầm lên, cũng may là kiềm lại được.

Tình huống này phải làm sao, giờ này mọi người chắc đã thức hết rồi, thể nào cũng phát hiện cô và anh ở cùng nhau cả đêm. Dù cả hai thật sự không làm gì, nhưng sẽ có ai tin cô sao?

Cô liền lay lay anh, gọi anh tỉnh dậy.

- Chú… chú… mau dậy đi…

Ảnh Quân cứ hễ ôm lấy Tư Hạ là ngủ rất say và sâu giấc, giống như cô là thuốc an thần của anh vậy. Bị cô lay lay, anh vẫn còn chưa tỉnh táo nổi, phải mất một lúc mới mở mắt ra được.

- Sao vậy? Sáng rồi sao?

- Chú còn nói nữa… hôm qua chú nói sáng sẽ rời đi sớm\, chú xem bây giờ là mấy giờ rồi\, làm sao đây chứ? – Tư Hạ mới sáng ra đã mắng Ảnh Quân như hát hay.

Ảnh Quân nghe cô mắng một hồi cũng đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng mà anh cũng không tỏ ra vội vàng, còn bảo cô cứ yên tâm, mọi chuyện để anh lo, sau đó lại ung dung đi làm vệ sinh cá nhân.

Tư Hạ nhìn theo cái vẻ nhàn nhã bình tĩnh của anh mà sốt ruột không thôi. Cô mắng anh tám ngàn lần ở trong lòng, thầm nhủ sau này tuyệt đối không dễ bị anh dụ dỗ như vậy nữa.

Cô cũng phải nghĩ cách lấy lại chiếc chìa khóa dự phòng mới được. Anh vậy mà dám lén lấy chìa khóa dự phòng của cô để dễ dàng chui vào phòng cô nữa chứ. Đúng là càng ngày càng không đứng đắn chút nào hết.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, giây phút căng thẳng cũng đã đến. Trống ngực Tư Hạ đập như đánh trống, mắt láo liên xem có ai hay không. Trong khi đó, Ảnh Quân vẫn thản nhiên nắm tay cô cùng đi xuống nhà. Cô vùng vẫy thoát ra, anh là muốn chết hay sao chứ, còn dám cùng đi với cô nữa!

Nhưng anh cũng không hề có chút lo lắng nào, vẫn nắm chặt tay cô không buông, hiên ngang cùng cô đi ra ngoài. Cô trừng mắt nhìn anh, anh vẫn xem như không thấy gì, gương mặt anh lúc này cực kỳ ngứa đòn trong mắt cô.

Bị anh kéo đi, cô chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà đi theo, trong lòng thầm mong là hôm nay cả nhà dậy trễ, để không ai thấy anh và cô.

Ai ngờ cô vừa đi ra khỏi cửa phòng, đã lập tức bị ba mẹ cô bắt gặp. Hai người họ cũng vừa mới từ trong phòng mình đi ra, nhìn thấy anh và cô cùng đi ra từ phòng cô thì gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó là biểu tình kiểu như đi hóng hớt nhiều hơn.

- Hai đứa… hai đứa… - Mẹ Diệp chỉ chỉ tay về phía hai người\, ra vẻ mờ ám.

Tư Hạ chột dạ, gương mặt bắt đầu đỏ lên, cứ ấp úng không nói được, liền nhìn sang anh cầu cứu. Anh vẫn rất bình thản, còn tỏ ra lễ phép chào buổi sáng ba mẹ Diệp, sau đó không nhanh không chậm nói.

- Sáng nay con thức sớm đi sang gọi Tư Hạ dậy ạ\, vì hôm nay bọn con phải đến tập đoàn sớm chút. Ai ngờ cô ấy vẫn mê ngủ\, đến giờ này mới chuẩn bị xong. Hai bác ngủ ngon chứ ạ?

Tư Hạ nghe anh nói vậy, cũng gật gật đầu hùa theo. Ba mẹ Diệp ồ lên một tiếng, ra vẻ đã hiểu mọi chuyện.

- À… ngủ ngon… ngủ ngon lắm! – Ba Diệp hề hà lên tiếng.

Tuy nghe lời giải thích hết sức hợp lý, nhưng mẹ Diệp có vẻ nửa tin nửa ngờ. Bà cứ nhìn Tư Hạ cười tủm tỉm, khiến cô xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt bà, tức giận véo thật mạnh vào eo anh.

Anh đau thật, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, không biến động, cùng cô nhanh chóng xuống lầu. Nhìn anh, đúng là không phát hiện được chút dấu hiệu phạm tội nào cả.

***

Sau lần đột nhập vào phòng, còn leo lên giường ôm ấp mình của anh, lại còn bị ba mẹ bắt gặp, cô cứ nghĩ anh coi như sẽ thông suốt mà không làm ra chuyện vậy nữa. Ai ngờ được, anh vậy mà một chút liêm sỉ cũng không có, mà còn có thể coi là được nước lấn tới, căn bản không có chút lo lắng chột dạ, liên tiếp vào phòng cô làm loạn.

Cũng phải nói, việc anh vào phòng cô đúng là dễ dàng thuận tiện vô cùng. Anh ở sát phòng cô, lại có chìa khóa phòng, không nói còn tưởng phòng anh chính là phòng cô nữa, anh rất tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm.

Chỉ có điều sau lần trước, anh đã cẩn thận hơn chút, canh thời gian để trở về phòng mình sớm, có đôi khi lại quên giờ quên giấc, thì trực tiếp từ cửa sổ phòng cô mà nhảy xuống lầu luôn, giả vờ như đi tập thể dục buổi sáng. Phòng cô ở tầng một, khoảng cách cũng không quá xa, lại thêm bên dưới là thảm cỏ dày, cho nên việc anh nhảy xuống từ cửa sổ không hề nguy hiểm. Mặc dù vậy, mấy lần nhìn anh nhảy xuống, cô cũng lo muốn chết. Cũng phải nói, để có thể chiếm được tiện nghi từ cô, anh cũng dốc nhiều tâm tư quá rồi. Nhưng mà tiện nghi ở đây, cũng chỉ là mấy cái hôn qua quít, còn lại anh rất thành thật ôm cô ngủ một giấc đến sáng.

Tư Hạ từ phản kháng, đến bất lực, đến mặc kệ Ảnh Quân muốn làm gì thì làm. Mấy lúc đầu còn phòng vệ, còn tỉnh táo biết anh vào phòng khi nào, bây giờ là mặc anh vào lúc nào thì vào, cô cứ việc ngủ thẳng giấc đến sáng.

Nhưng mà, không khí trong nhà cô có vẻ hơi lạ lạ, mọi người thường nhìn anh và cô mà cười trộm. Cô rất chột dạ, không biết mọi người đã phát hiện chuyện gì rồi. Nếu thật sự họ nghĩ cô và anh có chuyện gì đó, cô có trăm cái miệng cũng không cãi lại được, ai tin hai người bọn cô thật sự chỉ ôm nhau ngủ mà không phát sinh cái gì?

Người ta nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, đúng là gặp thật rồi. Hôm qua Ảnh Quân đưa cô đi ra ngoài gặp đối tác, uống nhiều rượu, ba mẹ Diệp thấy vậy bảo anh ở lại nhà để nghỉ ngơi cho khỏe.

Trời xui đất khiến thế nào, anh ngủ một mạch đến trưa trờ trưa trật, có lẽ do đêm qua quá mệt. Anh thì không nói đi, vậy mà cô cũng ngủ say như chết luôn. Một phần do hôm qua có nhiều việc phải xử lý, lại thêm thời tiết ấy mà, chuẩn bị vào đông rồi, trời bắt đầu lạnh, hai người ôm nhau vừa vặn ấm áp cho nên ngủ ngon quên lối thức luôn.

Ba mẹ Diệp vốn không định gọi anh và cô dậy làm gì, vì là thứ bảy, không phải đi làm. Cả nhà cũng ăn sáng trước luôn, đợi khi nào hai người bọn cô dậy thì sẽ làm phần khác. Nhưng mà chờ hoài đến gần mười giờ cũng không thấy động tĩnh gì, mẹ Diệp lại lo không biết có xảy ra chuyện gì không, cho nên dứt khoát đi lên lầu gọi người dậy.

Mẹ Diệp đến phòng Tư Hạ trước, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy tiếng động gì, trong lòng bà càng thêm lo, mà vừa vặn cửa phòng cô không khóa nữa, bà liền đẩy cửa đi vào.

Một màn trước mắt khiến bà á khẩu luôn. Ảnh Quân và Tư Hạ đang ôm nhau ngủ ngon lành, anh thì dang tay ôm cô, còn cô thì chui rúc trong lồng ngực của anh.

Mặc dù bà cũng đã sớm nghi ngờ giữa hai người có gì đó từ lần trước, nhưng mà cũng không phải là tận mắt thấy nên cũng dần quên đi rồi. Ai ngờ hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Bà không phải là kiểu phụ huynh phong kiến, mà ngược lại tư tưởng còn rất tiến bộ. Diệp gia cũng đã sớm định trong lòng Vương Ảnh Quân là con rể rồi, chỉ có điều con gái bà dù sao cũng là con gái mới lớn, mấy cái chuyện này… hình như cũng hơi thiệt thòi cho cô rồi!

Nhưng giờ bà nên làm cái gì đây? Nên đi xuống nhà hay sao, nhưng nếu xuống nhà lỡ có ai hỏi bà biết nói sao đây, bà nói dối rất tệ, thể nào cũng làm người khác nghi ngờ. Còn gọi hai người dậy trong tình huống này, e là con gái bà da mặt mỏng sẽ xấu hổ không thôi.

Bà cứ đứng lóng ngóng nghĩ ngợi một hồi, đang định thôi kệ mà đi ra ngoài, thì Tư Hạ đã bị ánh nắng chiếu vào phòng làm tỉnh lại. Cô chớp chớp mắt, phát hiện hình như có bóng người trong phòng, lại dụi dụi thêm mấy cái cho tỉnh, thì hốt hoảng phát hiện ra đó là mẹ cô. Lại quay sang nhìn thấy anh, cô không khống chế được miệng mình nữa mà hét ầm lên.

Mẹ Diệp lắc đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, chết rồi, vốn định che giấu cho cả hai người, ai mà ngờ đứa con gái ngây ngô kia của bà đột nhiên hét ầm lên, như vậy không phải kinh động đến cả nhà rồi hay sao!

Không ngoài dự đoán, nghe tiếng hét, ông nội Diệp và ba Diệp cũng nhanh chóng chạy lên xem, sau đó Tử Sâm cũng nhanh chóng chạy qua. Ảnh Quân cũng giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Tư Hạ lấy chăn che kín mặt, còn mọi người thì vây quanh trong phòng, anh day day trán, trong lòng kêu gào, thôi chết rồi, vụng trộm bị phát hiện!

Mọi người nhìn thấy Ảnh Quân trong phòng Tư Hạ, còn nằm trên giường cùng nhau, đột nhiên nghĩ đến chuyện tối qua hai người làm, cũng thấy hình như mình đã phá hỏng chuyện tốt của người ta, liền cười hề hà cho qua.

- Mẹ… mẹ thấy… hai người các con trễ như vậy mà không xuống nhà\, lo lắng có chuyện gì nên… nên vào xem sao…

Mẹ Diệp gượng gạo cười, xem ra tối qua vận động kịch liệt lắm, cho nên mới không dậy nổi. Tuổi trẻ đúng là, hùng hổ quá rồi!

Ông nội Diệp, ba Diệp khẽ ho một tiếng, trước tình huống này không biết nên làm sao cho tốt, liền viện cớ đi xuống lầu trước.

Tử Sâm đứng ngoài cửa nhìn cái mặt đực ra của hai người trong phòng, không nhịn được bật cười thành tiếng, cha cha không nghĩ đến em rể tương lai của anh lại dữ dội như vậy, dám liều mạng nuốt người ngay trong nhà anh.

Danh sách truyện HOT