Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Anh cũng ở đây sao?” Đỗ Dĩ Húc cau mày liếc nhìn Hoàng Gia Gia, khi nhìn thấy Cố Bạch đang ở trong xe của Hoàng Gia Gia thì anh ta khẽ nhăn mày, rồi lại nhìn Lê Văn Vân ở trước mặt.
Quả thật, Đỗ Dĩ Húc có hơi bất ngờ.
Trong đoàn xe này gồm có người nhà họ Vương, họ Long và họ Hoàng.
Với đội hình và sự kết hợp như vậy, ngay cả anh ta cũng phải cân nhắc một chút.
Nhưng nghĩ đến chuyện bị Cố Bạch chỉ thẳng vào mặt mắng ở Tam Hợp Lâu lúc trước, anh ta vẫn không thể nuốt trôi cơn giận, nên nói với Hoàng Gia Gia: “Tự anh rời đi đi, chuyện này không liên quan gì đến anh.”
Lúc này, Cố Bạch và Lý Thu cũng bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, Cố Bạch liếc nhìn Đỗ Dĩ Húc nói: “Hóa ra là do thằng nhãi nhà cậu sắp xếp là, sao nào? Cậu định dọn đường cho chúng tôi à?”
Đỗ Dĩ Húc còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Cường đã cười khẩy: “Chúng tôi dọn đường cho các anh ư? Các anh cũng xứng sao? Chúng tôi chỉ muốn nói cho các anh biết, nơi này là Yên Kinh, cho dù mấy người có là rồng cũng phải cuộn mình khi đứng trước mặt Đỗ Dĩ Húc và tôi, biết chưa?”
Cố Bạch vui vẻ, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nhìn về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nói về phía xe của Vương Giai Kỳ và Đặng Hân Hân ở bên cạnh: “Mấy cô cứ đi trước đi.”
Vương Giai Kỳ và Đặng Hân Hân đều sửng sốt, nhưng bọn họ vẫn nghe theo lời Lê Văn Vân.
Vương Giai Kỳ biết Lê Văn Vân rất lợi hại, nhưng cô ấy vẫn hơi lo lắng, dù sao thì bây giờ Lê Văn Vân cũng đang bị thương.
Về phần Đặng Hân Hân, cô gần như nghe theo một trăm phần trăm yêu cầu của Lê Văn Vân.
Bên kia chủ động nhường ra một con đường chứ không ngăn cản bọn họ, dù gì cũng liên quan đến người của nhà họ Vương, họ Long và họ Hoàng.
Đợi sau bọn họ rời đi rồi, lại có hai người đứng ra chặn con đường đó.
“Anh còn chưa đi hay sao?” Đúng lúc này, Đỗ Dĩ Húc nhìn chằm chằm Hoàng Gia Gia hỏi.
Hoàng Gia Gia rụt cổ lại, hình như hơi sợ Đỗ Dĩ Húc.
Là một trong bốn cậu chủ Yên Kinh, không có bao nhiêu người khiến anh ta phải kiêng kỵ, ngoài người nhà họ Lý, Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường.
Nhà họ Lý vừa có tiền vừa có quyền, lại làm việc quái gở.
Mặc dù nhà họ Đỗ không giàu có như vậy, nhưng bọn họ có một siêu cấp thực thụ tọa trấn, hơn nữa còn xếp thứ tư trong Thiên Bảng, có địa vị khá cao.
Còn gia đình Trịnh Cường thì làm ăn ở khu bất hợp pháp, có mối quan hệ phức tạp rối ren, hơn nữa còn có thủ đoạn đê hèn.
Tất nhiên, Hoàng Gia Gia cũng không giao du với mấy người này.
Nghe Đỗ Dĩ Húc nói thế, anh ta liền nhíu mày.
Đúng lúc này, Cố Bạch choàng với anh ta nói: “Cậu cứ vào trong xe ngồi đi, lát nữa cậu còn phải dẫn chúng ta đi thám hiểm nữa đấy.”
Đỗ Dĩ Húc cười khẩy: “Thám hiểm ư? Anh cảm thấy các anh vẫn còn cơ hội để đi chơi sao? Bây chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”
Dứt lời, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân, hờ hững nói: “Lê Văn Vân, anh mau bước xuống xe cho tôi! Từ hôm nay trở đi, anh phải tránh xa Nhan Như Tuyết một chút cho tôi.”
Sau đó anh ta tiếp tục nhìn Cố Bạch nói: “Còn anh, nếu bây giờ anh xin lỗi tôi, có lẽ tâm trạng tôi sẽ trở nên tốt hơn mà nhẹ tay với anh.”
Lúc nói, khuôn mặt và giọng điệu của anh ta tràn đầy vẻ khinh thường.
Cố Bạch và Lý Thu liếc nhìn nhau, sau đó khóe miệng nở nụ cười, Cố Bạch cười ha hả nói: “Bác sĩ Phạm, cô hãy lái xe chở lão đại rời đi đi, còn chuyện ở đây cứ giao lại cho chúng tôi. Lão đại, anh không có ý kiến gì chứ?”
Lê Văn Vân liếc nhìn đám người bên ngoài, có khoảng chục người đang chắn đường, trong đó có khoảng sáu bảy đỉnh cấp, mà điều này với Cố Bạch và Lý Thu thì không có vấn đề gì to tát.
Nhưng để cho an toàn, Lê Văn Vân liếc nhìn Trương Văn Hà, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Trương Văn Hà đã hiểu ý của Lê Văn Vân rồi, sau đó cô ấy chủ động mở cửa bước xuống xe.
“Các anh có nhà ở Yên Kinh không? Khi nào làm xong chuyện rồi thì đi tìm một nơi để ở đi, rồi ngày mai tôi sẽ tìm các anh.” Lê Văn Vân nói.
“Được, anh mau quay về dưỡng thương đi!” Trương Vãn Hà nói với Lê Văn Vân.

Danh sách truyện HOT