Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bray liếm môi nói: “Hôm nay mỹ nhân hàng đầu này lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy. Xem ra vận may của minh không tệ chút nào.”

Bên kia Lẻ Văn Vân đang đi trên đường đất, nhìn ngấm phong tục ở đây.

Nơi này nắng rất mạnh nên hầu hết mọi người, đặc biệt là phụ nữ đều đeo khăn trùm đầu, nhưng ngay cả là vậy thì tình trạng da của họ cũng khá kém.

Biếu cám họ nhin Lè Vân Vãn rất kỳ lạ, như thế đã nhìn thấy một giống loài mới lạ, lại nhưthế đã nhìn thấy con mồi nào đỏ, ánh mắt của họ cực kỳ quái lạ.

“Cứu mạng!”

“Cứu mạng!”

Vào lúc này, Lê Văn Vân đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.

“Hình như là tiếng Trung?” Lý Thu ngạc nhiên.

Mấy người vừa tìm kiếm vữa nhìn theo hưởng kêu cứu, chỉ thấy cách đó không xa có một người phụ nữ mặc váy hoa, nhưng chiếc váy hơi bị rách, lộ ra một máng da thịt lớn.

Đương nhiên, bản thân váy này cũng là kiểu ôm mông, cặp đùi vốn tráng trẻo hiện tại có chút bẩn thỉu, tóc của cô ta màu đỏ, nhưng lúc này lại dường như nhiềm rất nhiều bùn, cả người cô ta trông vô cùng chật vật.

Trẽn người có ta vẫn còn một số vết thương, không đi giây, chân như bị cât xước, trẽn quần áo có rất nhiều vết máu.

Cô ta đang hoáng sợ bó chạy, vừa chạy vừa la hét cầu cứu.

Trong những ngôi nhả ở hai bèn con đường đất, rất nhiều người đều đang quan sát, nhưng Lẻ Văn Vân thấy râng hầu hết họ đều xem tất cả những điều này như đang xem một buối biếu diễn xiếc khỉ.

Chẳng ai ra tay cứu cô ta, thậm chí có người còn phát ra tiếng reo hò, kiểu cổ vũ giống như khi một tên cướp xuống núi!

Rõ ràng, những điều này xảy ra ở đây rất thường xuyên!

Phia sau người phụ nữ có hơn chục người đản ông cầm sũng, có thế dễ dàng đuối kịp người phụ nữ. Nhưng họ không làm vạy, thay vào đó, họ chủ động bám theo người phụ nữ, như thế đang thưởng thức kiểu mèo vờn chuột.

Người phụ nữ lộ vẻ mặt tuyệt vọng.

Lê Văn Vân nhìn quanh, lông mày nhíu lại.

Đây là một hang hải tặc tiêu chuấn.

Mặc dù người phụ nữ trông cỏ vẻ chặt vật, nhưng ngoại hình của cô ta trỏng vẫn rất xinh đẹp. Cỗ ta vừa chạy vừa nhìn những tiếng động ầm ĩ xung quanh, trẽn khuôn mặt toàn là hoảng sợ và tuyệt vọng.

Cuối cùng, cô ta cũng nhìn thấy đám người Lê Văn Vân. Cô ta nhìn cách ăn mặc của đám người Lê Văn Vân, như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng vậy, sức lực của cô ta dường như đă tâng lèn một chút, chạy một mạch tới chỗ đám người Lè Vân Vân.

Lê Văn Ván và những người khác đứng đó, nhìn thấy cô gái chạy tới, Lẽ Ván Vãn cau mây, sau đó đón được cô ta.

Cô ta nhào vào vòng tay của Lẽ Văn Vân, nói với vé gần như van xin: “Làm ơn, cứu tôi, chỉ cần anh cứu tôi, tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn, tôi sẽ cho anh rất nhiều tiền!”

Lê Văn Vân nhìn bộ dạng của cô ta, không khỏi thờ dài trong lòng. Bên cạnh, Trương Vãn Hà đón lấy cô ta, sau đó đưa v’ê phía sau Lê Văn Vân. cố Bạch cùng Hoàng Thi Kỳ đồng thời tiến lẽn một bước, chân đường cho cô gãi. Còn Phạm Nhược Tuyết thi đã bât đầu quan sát cô gái.

“Một số vết thương ngoài da, nhưng tinh thần rõ ràng đã suy sụp.” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, quay lưng về phía cô gái, nhìn về phía đoàn người cầm súng đang đi về phía mình, anh chỉ hỏi: ‘Làm sao cô lại tới hòn đảo này?”

“Tôi đang đi nghỉ, đi con thuyền hiệu Dương Quang ở Europa, con thuỳẽn này nói rằng sẽ đi vòng quanh thế giới trong một tuần, sau đó chúng tôi lên thuyền, gặp phải rất nhiều cướp biển, chúng kiểm soát toàn bộ con tàu của chúng tôi và đưa chúng tôi đến đây. Tất cả phụ nữ đều bị bát lên đảo này. Có một số người phụ nữ bị chà đạp đến hư hỏng rồi, tôi nhân lúc bọn họ không đế ý đến tôi mà chạy ra ngoài…”

Nói đến cuối cùng, cám xúc của cô ta đột nhiên suy sụp và bẳt đầu khóc rống lèn.

“Các người có thế cứu tôi được không? TÔI cầu xin các người, chỉ cần các người chịu cho tôi rời hòn đảo này, tôi sẽ cho các người bất cứ thứ gì. Tôi có tiền, gia đình tôi có rất nhiều tiền.’

Cô ta kích động nói.

“Yên tâm! Không ai có thể động đến cô đâu!” Cố Bạch nhẹ giọng nói, khoanh tay đứng ờ trước mặt cô ta, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Vào lúc này, khoảng hơn chục người đã đi tới phía trước, khi họ nhìn thấy mấy người Lẽ Vãn Vân vảy quanh cõ gái phía sau mình, một trong số họ cau mày và nói điều gì đó.

“Mày đang nói cái quái gì thế!” Cố Bạch mắng: “Nếu thuyền hiệu Dương Quang này là do tụi mày bát cóc, vậy bọn tao nhất định phải giải cứu đám người này.”

Cả hai bên đêu nói những thứ tiếng mà họ không hiếu gì cả.

Đang nổi chuyện, đối phương thấy đám người Lê Văn Ván không muốn giao người ra, mươi mấy người đối diện trực tiếp rút súng ra, sau đó chĩa vào đám người Lẽ Văn Ván.

“Mày cầm cái này hù ai thế? Đồ thiếu não!” Cố Bạch vừa nói lớn vừa chửi bới.

“Đừng nói nhảm với họ, trực tiếp động thủ đi!” Hoàng Thi Kỳ sa sầm nét mặt nói: “Những người này không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Cô gái này nói râng nhiều phụ nữ đã bị bắt cóc đến hỏn đáo nảy, dũng đầu óc mà nghĩ cũng biết có thế sẽ gặp phái chuyện gì. Tất cá chúng ta phái nám châc thời gian mới được.”

Lê Văn Vân gật đầu.

“Pằng!”

Đúng lúc này, người đối diện anh hét lớn một tiếng, thấy mấy người Lè Văn Vàn không đoái hoài gì thì trên mặt lóe lèn tia tàn nhần, trực tiếp bân tới trước miệng Lè Văn Vân.

Viẻn đạn gầm thét, ớ khoáng cách ngân như vậy, viên đạn có thế chạm tới Lê Văn Vân ngay lập tức.

Lê Văn Vân khẽ liếc mát một cái, trong mát chợt lóe một tia lạnh lẽo, sau dó tốc độ ngón tay cực nhanh, cổ tay lập tức nhấc lên, sau đó ngón tay khẽ kẹp lấy.

Vièn đạn đá bị kẹt giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải của anh!

Mười mấy người động thú kia ngay lập tức bị choáng váng, bọn chúng đang lớn tiếng gào thét quang quác gì đó.

“Hừ!”

Lê Văn Vân đánh trả, viên đạn trong tay anh lập tức trực tiếp lao về phía người bân.

“A!”

Viên đạn bắn thắng vào tay phái đang cầm sũng của gã, gã hét lẽn một tiếng rồi ôm tay ngồi xốm trên mặt đất, máu cháy dài theo kẽ hở giữa các ngón tay.

Cả chục người đều bị sốc, bọn họ đang lớn tiếng gào thét cái gì đó. Lúc này cư dân hai bên đường đều đứng dậy, câm súng từ trong phòng hoặc cầm các loại vũ khí bât đầu bao vây đám người Lè Văn Vân từ mọi hướng.

“Rầc rối lớn rồi!” Lý Thu cau mày nói: “Con mẹ nó, đây là hang ổ hải tặc mà!”

Cùng lúc đó, tại cảng, một nhóm lởn người bắt đầu tập trung tại đây, tất cá đều cầm sủng ống trong tay, có lẽ lèn tới hàng nghìn người.

Không thế không nói rang quy mô của nhóm hải tặc này đã khá lớn, hãu hết những tên hải tặc này đều được trang bị súng ống tương đối tốt.

Họ bât đầu tiếp cận hai con thuyền khống fô từ cảng.

Trên con thuỳên khống lồ nhỏ hơn, Trần Tiêu và Liễu Ngọc đang cùng nhau ngồi trẽn boong tàu trẽn tầng năm. Liễu Ngọc lấm bấm: ‘Tại sao bọn họ còn chưa trớ lại?”

Trần Tiêu nhìn về phía hầi cảng, đột nhiên lông mày anh ta hơi nhăn lại: “Anh họ của cô có thể tạm thời không có cách nào về được, cô hãy ở bên cạnh tôi đừng nhúc nhích!”

Bên cạnh bọn họ, Lâm Khả Hân cùng Chu Linh Linh cũng đứng đó. Lâm Khả Hân đột nhiên cười nói: “Những tẽn cướp biến nảy định làm gi thế? Bọn họ định bât cóc chúng ta sao?’

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT