Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Người của Minh Giáo ư?” Lê Văn Vân nờ nụ cười như có như không nhìn hai người nói: “Vậy thì từ nay về sau các người không phải nữa rồi.”

Biếu cảm của hai người họ khẽ thay đối!

Lê Văn Vân thờ ơ nói: “Con phổ này là con phố đầu tiên Đao Ba đánh chiếm. Khi đánh chiếm được rồi, anh ta thấy những người này sinh sống rất khố sở nên không thu phí bảo kê, để bọn họ có thể sinh tồn ở đây. Anh đi đâu lừa người không được, cứ nhất quyết phải chạy đến đây lừa người, hai người các anh là cái thá gì chứ, Đao Ba nhìn thấy anh Dương cũng phải ân cần gọi một tiếng anh Dương, thường hay đi tới nhà anh Dương ăn ké cơm. Vậy mà anh lại dám đến đây lừa tiền bọn họ! Anh… muốn chết rồi!”

Biểu cảm của hai người họ đã thay đổi!

Họ kinh ngạc nhìn cặp đôi trên mặt đất, nuốt nước bọt!

Vào lúc này, họ cảm thấy như thế họ đã thực sự đá phải tấm sât rồi.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn vội nói: “Người anh em, lỗi của chúng tôi, lỗi của chúng tôi, chúng tôi chỉ mất ba mươi lăm vạn thôi…”

Gã vội vàng nuốt nước miếng, định lấy tiền trên mặt đất.

“Bụp!”

Ngay lúc này Lẻ Văn Vân nhấc mát cá chân lên, trực tiếp hất văng tay gă ra, anh nhà nhạt nói: “Vừa rồi tôi đã nghe rõ ràng, các anh làm mất bốn mươi vạn, vậy số tiền mà anh Dương nhặt được, hoàn toàn không phải của các anh. Các anh tự đi tìm bốn mươi vạn của các anh đi.”

“Cái này…” Gã đàn ông có vóc dáng cao lớn đờ mặt ra nói: “Người anh em, cậu đi quá xa rồi đấy!”

“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Lê Văn Vản nhìn về phía phát ra âm thanh thì phát hiện Đao Ba đang cầm một thanh đại đao, thân trên đê’ trần, chạy về phía bên này với vẻ phấn khích trên khuôn mặt.

“Anh Đao Ba!” Lúc này, hai gã đàn ông kia như thế đẽ nhìn thấy một vị cứu tinh, nói nhanh.

Đao Ba nhìn đi nhìn lại hai người họ và nói: “Yo, là hai người các cậu à. Anh đã nói rồi, đã gia nhập Minh Giáo rồi thì mọi người chính là anh em, đừng có lén nhét tiền vào làm gì, mọi người cũng khó khăn mà. Hơn nữa, anh cũng không thiếu tiền!”

NÓI xong, anh ta lặng lẽ chạm vào chiếc bình cạn khô của mình, khóe miệng khẽ co giật.

Sau đó, anh ta nhìn nơi này, cau mày hỏi: “Đây… là tình huống gì?”

Gã đàn ông có vóc dáng to lớn không dám giấu giếm nên kế ra mọi chuyện một năm một mười, kế cả chuyện muốn lừa người.

Đao Ba nghe xong, vẻ mặt tối sầm lại và nói: “Nếu đã gia nhập với bọn tao thì phải bỏ những thói hư tật xấu từ xưa đi!”

“Vâng, vâng, bọn em sẽ không bao giờ nữa.” Người đàn ông cao lớn vội vàng nói.

Lê Văn Vân lại nhẹ nhàng nói với anh ta: “Anh sai rồi, tôi đẽ nói, từ nay về sau, hai người các anh không còn là người của Minh Giáo nữa. Hơn nữa, các anh đánh mất bốn mươi vạn, đồng nghĩa với việc ba mươi lăm vạn này không phải là của các anh. Nếu không muốn chết thì cút khỏi đây, sau này đừng đến con phố này nữa!”

Sầc mặt Đao Ba hơi sững sờ.

Người đàn ông cao lớn nhìn Đao Ba như cầu cứu!

Đao Ba cũng có phản ứng, vội xua tay nói: “Cút ngay đi, từ hôm nay trở đi, các cậu không phải người của ông đây nữa.”

“Tôi…” Sác mặt hai người tái xanh!

Bọn họ đã hoàn toàn hiếu được cái gì gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhưng sợ thanh danh của Đao Ba, bọn họ không dám ho he gì, nghiến răng nghiến lợi, chỉ còn cách bỏ chạy!

Chờ bọn họ rời đi, Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Hai thứ rác rưởi!”

Nói xong, anh nhìn Đao Ba nói: “Đao Ba, anh cũng xuất thân từ Người Gác Đèm. Hiện tại tuyển người thì không thành vấn đề, nhưng anh cũng phải ràng buộc bọn họ một chút, những chuyện đã làm trước kia vần nên đừng làm thì hơn.”

Đao Ba ho khan gật đầu: “Tôi biết, bây giờ chỉ là mới nhận người thôi!”

Nói xong, anh ta mang vẻ mặt hào hứng nói: “Anh không biết đâu, cả ngày hôm nay ông đây nhận khoáng hai ngàn người, đỉnh cấp có đến năm mươi, sáu mươi người. Chỉ là tôi có hơi chột dạ, bọn họ giờ đều bảo tôi là siêu cấp, tỏi lại ngại phủ nhận. Nếu một ngày họ phát hiện ra tôi không phải, vậy tôi sẽ tiêu rồi!”

Lê Văn Vân vồ vai anh ta: “Hãy tin tướng vào tài diễn xuất của anh!”

Nói xong Lê Văn Vân nhặt cái túi trén mặt đất đưa cho anh Dương, nói: “Anh Dương, anh có thể cầm lấy số tiền này, bọn họ không dám gây phiền toái cho các anh đâu, cứ yên tâm tiêu

xài.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT