“Điềm Điềm, em thấy sao rồi?”
Trang Điềm Điềm không nói gì, nước mắt cô liền tuôn rơi ồ ạt!
Thẩm Cảnh Liên hốt hoảng “Điềm Điềm, em sao rồi? Chỗ nào không khỏe?”
Nhìn gương mặt tủi thân của Trang Điềm Điềm mà Thẩm Cảnh Liên không khỏi xót xa “em đau lắm phải không?”
Trang Điềm Điềm gật đầu cái rụp!
“Thay mặt mẹ anh xin lỗi em”.
- Không sao đâu anh, Thẩm phu nhân vốn không thích em.
“Anh tin rằng sớm muộn gì rồi mẹ anh sẽ chấp nhận em mà thôi!”
Trang Điềm Điềm thầm nghĩ trong lòng “hừ, mình mà thèm quan tâm bà ấy có chấp nhận mình hay không, dù bà ấy có chấp nhận mình thì mình cũng chả thèm”.
Nhớ lại những gì mà Thẩm phu nhân đã từng gây ra cho mình, Trang Điềm Điềm cười lạnh “có lẽ là trước đây mình đã quá hiền lành nên mới bị bà ta ức hiếp”.
“Điềm Điềm, em đang nghĩ gì vậy?”
- Dạ không có gì đâu mà…em sẽ chuyển về nhà riêng của em, Tích nhi anh nhớ chú ý đến nó nhiều hơn.
“Điềm Điềm, em…”
Thẩm Cảnh Liên thoáng buồn “mẹ mình làm cho cô ấy sợ thật rồi!”
Trang Điềm Điềm len lén liếc nhìn thì thấy Thẩm Cảnh Liên đang trầm tư, cô thầm cười trong lòng “mình diễn cũng quá đạt rồi nhỉ!”
Reng…
Chuông điện thoại reo lên, kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Cảnh Liên trở về. Anh nhanh tay trượt nghe máy “alo!”
'Nhị thiếu gia, bệnh cũ của phu nhân tái phát, tôi vừa đưa phu nhân vào viện.
Thẩm Cảnh Liên hốt hoảng “mẹ tôi đang ở bệnh viện nào tôi sẽ đến ngay?”
Thẩm Cảnh Liên đưa ngón tay trỏ khẽ chạm vào đôi môi gợi cảm của Trang Điềm Điềm rồi ôn tồn lên tiếng “em nghỉ ngơi đi, anh đến xem mẹ thế nào đã”.
- Thẩm phu nhân sao vậy anh?
“Là bệnh cũ tái phát”
Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời đi…
Trang Điềm Điềm nhìn theo rồi khẽ thở dài “bà ấy lại muốn bày trò gì nữa đây?”
……………
“Mẹ!”
Thẩm phu nhân đang ngồi ủ rũ trên giường bệnh, nghe tiếng Thẩm Cảnh Liên bà cười thầm “ả ngu ngốc kia, tưởng dùng cách này là có thể giữ chân Cảnh Liên bên cạnh, Trang Điềm Điềm à cô còn non lắm”.
“Mẹ thấy trong người có ổn không?”
*Mẹ thấy khá hơn nhiều rồi!
Thẩm Cảnh Liên dịu dàng nắm lấy bàn tay mẹ mình “mẹ cố gắng nghỉ ngơi cho nhanh khỏe.”.
*Mẹ biết rồi. Chuyện…chuyện Trang Điềm Điềm bị ngã…mẹ không có cố ý!
Thẩm Cảnh Liên không muốn nhắc đến, anh thật sự không muốn mọi việc tương tự như thế sẽ xảy ra thêm lần nữa…một bên là mẹ ruột của anh, một bên là người phụ nữ của anh.
*Cảnh Liên, con vẫn còn giận mẹ sao? Con vì một người phụ nữ không liên quan mà giận mẹ ruột của mình sao con?
“Mẹ…Điềm Điềm của của con, sao lại không liên quan!”
Thẩm phu nhân nhìn ra được sự tức giận của con trai mình “nó thật sự vì một người phụ nữ mà lạnh nhạt với mình sao?”
*Cảnh Liên!
“Mẹ…”
*Cảnh Liên, Nhiễu Như cũng sắp đến kỳ sinh nở rồi, con nên quan tâm đến nó nhiều hơn để nó không thấy buồn tủi".
“Ả ngu ngốc ấy không đáng để con phải quan tâm!”
- Cảnh Liên, tu nhiều kiếp mới được về cùng một nhà, con phải biết trân trọng.
“Thôi được rồi, mẹ nghỉ ngơi đi!”
Thẩm Cảnh Liên thầm nghĩ “mình và Điềm Điềm phải tu vạn kiếp rồi mới gặp nhau ở kiếp này nhỉ…có con với nhau còn gì”.
Thẩm phu nhân nhíu mày khi thấy được sự lạnh nhạt trong đôi mắt của Thẩm Cảnh Liên, bà đã thật sự tuyệt vọng khi con trai bà không còn để bà vào mắt.
*Cảnh Liên, con đã có một gia đình yên ấm. Đừng vì những người không liên quan mà đánh mất đi gia đình của con.
Thẩm Cảnh Liên không muốn nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rời đi…
Thẩm phu nhân lạnh mặt “Trang Điềm Điềm, cô hãy đợi đấy!”
………………