Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lý Hằng kinh ngạc: “Trưởng lão, ông không lầm đấy chứ?” 

Trần trưởng lão sa sầm mặt: “Sao, ngươi nghi ngờ y thuật của ta hay là nghi ngờ nhân cách của ta?” 

“Ta… ta không dám… nhưng mà…” 

“Ta cũng hiểu một chút về y thuật, để ta xem xem”, một nữ phu tử khác đứng lên, bà ta là nữ phu tử duy nhất trong học viện, xưa nay nổi danh với y thuật, hơn nữa bà ta luôn công chính. 

Để bà ta bắt mạch kiểm tra, mọi người cũng tin phục hơn. 

Tố phu tử bắt mạch cho Diệp Phong, gương mặt bình tĩnh bỗng thay đổi, giống như Trần trưởng lão, nhìn Diệp Phong với sắc mặt trắng bệch mà không tin nổi. Ánh mắt kinh ngạc ấy dù có che giấu thế nào cũng không che giấu nổi. 

Mọi người đều buồn bực. 

Không phải chỉ là bắt mạch thôi sao? 

Vì sao ai cũng kinh ngạc như vậy? Hơn nữa, hình như còn có chút thương hại… 

Thường phu tử thấp thỏm hỏi: “Thế nào?” 

Tố phu tử cố gắng bình ổn nội tâm dao động của mình, chậm rãi nói: “Từ ngón tay đến cổ tay trái của Diệp Phong bị bẻ gãy tất cả khớp xương không chỉ một lần. Tay trái của hắn ta không có sức, không thể dùng đao, hắn ta khả năng cao không phải hung thủ”. 

Từ ngón tay đến cổ tay không chỉ bị người ta bẻ gãy một lần? 

Sao lại như vậy? 

Lẽ nào thật sự có người hành hạ bàn tay của Diệp Phong? 

Sắc mặt Thường phu tử thay đổi liên tục, ông ta không thừa nhận kết quả này. 

“Dù tay trái hắn ta không thể sử dụng đao, nhưng nếu hắn ta cố ý dùng tay phải giết người, tạo hiện tượng giả người thuận tay trái qua mắt mọi người thì sao?” 

Tố phu tử và Trần trưởng lão đều bất mãn. 

“Thường phu tử, ta biết Viện trưởng và Dung phu tử bị giết, ngươi rất sốt ruột, nhưng Diệp Phong không dùng đao tay trái, hắn ta không thể giết người. Người khám nghiệm cũng đã nói, chỉ có dùng đao tay trái mới có thể tạo ra vết thương bên trái nông bên phải sâu, điều này không thể ngụy tạo được. Ông đừng gây khó dễ cho Diệp Phong nữa”. 

“Trần trưởng lão, Tố phu tử, lúc trước không phải các ngươi cũng nhận định Viện trưởng là do Diệp Phong giết sao? Vì sao các ngươi chỉ bắt mạch một lần đã thay đổi thái độ rồi?” 

Có thể không thay đổi được sao? 

Diệp Phong thương tích đầy mình, khí tức hư nhược, cơ thể bị giày vò lâu năm, e rằng không sống được mấy năm nữa. 

Vết thương trên người hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng hắn ta, bây giờ đứng ở đây cũng chỉ là cố gắng gượng mà thôi. Nhất là cả bàn tay trái của hắn ta bị người ta dùng nội lực gây thương tích, cho đến bây giờ vẫn chưa lành lại hoàn toàn. Suy đoán theo thời gian, hắn ta không thể là hung thủ sát hại Viện trưởng. 

Bọn họ không biết rốt cuộc Diệp Phong đã trải qua những gì, nhưng từ khí tức cho thấy, cơ thể hắn ta gần như đã bị rút cạn. 

Trần trưởng lão có chút không vui: “Tay trái và tay phải của hắn ta đều bị thương nặng, tay trái không thể cầm nổi đao, tay phải càng không có khả năng tạo ra hiện tượng giả qua mắt mọi người”. 

“Nếu hắn ta không phải hung thủ, vì sao ngày hôm đó lại chạy trốn?”, Thường phu tử hỏi. 

Mọi người cùng nhau phụ họa. 

“Phải đấy, nếu hắn ta không phải hung thủ thì sao hắn ta lại chạy?” 

“Rõ ràng là có tật giật mình mới chạy, nhưng hắn ta chạy đi rồi lại quay về. Ta cũng không hiểu nổi nữa, Diệp Phong rốt cuộc có phải hung thủ không vậy?” 

Cố Thanh Hy lười nhác đáp: “Bởi vì chiến thần phái người đi bắt hắn ta”. 

“Vì sao chiến thần lại bắt hắn ta?” 

“Đại khái là vì ta thân thiết với hắn ta quá, chiến thần ghen tức chứ gì”. 

“Cố tam tiểu thư, ai tin lời cô nói chứ?” 

“Nếu các ngươi không tin thì đi hỏi chiến thần đi. Hắn ở phủ Dạ Vương, các ngươi đi hỏi lúc nào cũng được”. 

Mọi người đều cạn lời. 

Hỏi chiến thần? Vậy chẳng phải là bước một chân vào Quỷ Môn Quan hay sao? 

Diệp Phong cảm kích nhìn Cố Thanh Hy. 

Nhờ nàng đã bảo vệ tôn nghiêm của hắn ta. 

Cố Thanh Hy tươi cười chớp mắt với hắn ta. 

Cố Sơ Vân nói: “Dù Diệp Phong không phải hung thủ, nhưng tam muội muội, muội cũng đã hứa với học viện sẽ tìm được hung thủ thật sự, cho nên, muội vẫn…” 

“Trời ạ, nha đầu xấu xí, sao các ngươi còn ở đây? Mạc đại nhân phái rất nhiều người tới thôn Tiểu Hà, ta nghe bọn họ định bắt bà bà của Diệp Phong đi trước, thẩm vấn thật nghiêm”, Tiêu Vũ Hiên vội vàng chạy tới. 

Diệp Phong biến sắc, cơ thể không ngừng run lên: “Vậy bà bà của ta đâu? Bị bắt rồi sao?” 

“Có lẽ… vẫn chưa…” 

“Vù…” 

Cơ thể Diệp Phong hóa thành làn khói đen, nháy mắt đã biến mất ở khoảng cách mấy trượng. 

Nếu không phải cao thủ của học viện bao vây hắn ta lại, e rằng hắn ta đã biến mất khỏi tầm mắt từ lâu. 

Trần trưởng lão phất tay, lên tiếng: “Để hắn ta đi đi”. 

Cao thủ của học viện vừa nhường đường, Diệp Phong đã lập tức biến mất. 

Thường phu tử bất mãn, bắt đầu lẩm bẩm. 

Cố Thanh Hy sa sầm mặt, vẫy tay: “Tiểu Hiên Hiên, chúng ta cũng đến thôn Tiểu Hà xem sao”. 

Nói xong, không đợi các phu tử đồng ý, nàng đã chạy nhanh ra khỏi học viện. 

“Đúng là không tôn sư trọng đạo, trưởng lão, học trò tồi tệ như vậy, dù thế nào cũng phải đuổi khỏi học viện”. 

“Thời gian lên lớp đã đến, mọi người giải tán đi”, Trần trưởng lão cũng không muốn nhiều lời với Thường phu tử, trong lòng vẫn đang suy đoán vì sao Diệp Phong lại bị thương nặng như vậy. 

Thôn Tiểu Hà. 

Lúc nhóm Cố Thanh Hy đuổi đến, Mạc đại nhân đã phái người bắt Diệp bà bà, thôn trưởng và nhiều thôn dân đều quỳ xuống cầu xin, nhưng lại bị Mạc đại nhân đá văng ra. 

Diệp Phong điểm mũi chân, dìu thôn trưởng bị đá bay ra, phẫn nộ lạnh lùng nhìn Mạc đại nhân. 

Một tên thị vệ đột nhiên la lên. 

“Là Diệp Phong, hắn ta chính là Diệp Phong”. 

“Cái gì, ngươi chính là Diệp Phong? Ngươi đã giết Viện trưởng? Người đâu, bắt hắn ta lại”. 

Soạt soạt soạt… 

Mạc đại nhân dẫn dầu, bọn họ đồng loạt rút đao ra. 

Bọn họ còn chưa kịp chém tới đã thấy một hoàng lệnh xuất hiện ở trước mặt bọn họ. 

Mạc đại nhân run rẩy, lắp bắp: “Hoàng… hoàng lệnh… Kim bài thánh lệnh mà tiên hoàng để lại…” 

Cái này… 

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”, Mạc đại nhân mềm nhũn cả nhân, quỳ sụp xuống. 

Cố Thanh Hy khẽ mở miệng, lạnh lùng thốt ra một câu: “Cút”. 

Mạc đại nhân còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy sắc mặt Cố Thanh Hy không dễ coi cho lắm, lại có hoàng lệnh bên người, chỉ đành thả Diệp bà bà ra, dẫn theo đám thuộc hạ tiu nghỉu rời đi. 

“Phong Nhi…”, Diệp bà bà lần mò tìm đến Diệp Phong. 

“Bà bà, bà không sao chứ, bà có bị thương không?” 

“Không sao, mạng ta rất lớn, sẽ không có chuyện gì được. Cố cô nương, đa tạ cô, đa tạ cô lại giúp bọn ta lần nữa”. 

“Chuyện nhỏ mà thôi”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT